Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2066 - Chương 2066: Đừng Sỉ Nhục Lão Sư Của Ta!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2066: Đừng Sỉ Nhục Lão Sư Của Ta!
 

"Ha ha ha!"

Nương theo một tràng tiếng cười, trong hư không, có một tên mập tươi cười đi ra, chắp tay với Hoàng Cửu một cái, "Tham kiến Hoàng tỷ tỷ! À không, có lẽ nên xưng là Liễu tỷ tỷ mới đúng."

Nói xong, cậu nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói: "Chuyện của Liễu gia dĩ nhiên Hạ gia cũng có trách nhiệm. Ngũ Đại tự mình thu nhận đồ đệ, tằng gia gia ta tự mình đi thuyết phục người nhà họ Liễu chuyển biến làm người thủ vệ của Nhân tộc. Kết quả, Liễu gia bị hủy diệt, việc này Hạ gia ta cũng khó chối bỏ trách nhiệm!"

"Có điều hiện tại Hạ gia muốn đền bù tổn thất cũng khó mà bù đắp được hết tổn thương trong lòng tỷ tỷ. Phụ mẫu của Liễu tỷ tỷ chết trận, có một số việc, Hổ Vưu không tự trải qua thống khổ thì khó mà cảm thụ, cái khác Hổ Vưu ta không nhiều lời, nhưng nếu Liễu tỷ tỷ có sai khiến gì thì cứ việc nói, Hổ Vưu nhất định dốc hết sức đi làm!"

Hoàng Cửu nhìn cậu một cái, nhíu mày không nói gì.

Tô Vũ vừa dung hợp không gian tiến vào trang sách, vừa cười bảo: "Hạ mập mạp, lá gan của ngươi lớn nhỉ, bên này thương vong vô số mà ngươi cũng dám tới!"

Hạ Hổ Vưu cười ha hả đáp: "Chỉ cần gan lớn thì vạn tộc đều không đáng sợ! Ta thấy hành động sát phạt quả đoán, huyết khí trùng thiên này ngoại trừ Tô huynh của ta thì chắc chắn không ai dám làm như vậy. Thế nên ta đến thăm lão huynh đây!"

Tô Vũ bật cười, không buồn nhìn về nơi xa mà chỉ lên tiếng: "Hoàng Đằng, ngươi ra đi! Trốn tránh làm cái gì!"

Chốc lát sau, Hoàng Đằng cười khan một tiếng, xuất hiện từ hư không, lúng túng nói: "Nhìn một chút thôi, tùy tiện nhìn ấy mà, Tô huynh đừng hiểu lầm, đừng đánh ta, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói!"

Tô Vũ thở dài, "Ta che giấu tung tích không đến một ngày liền bị các ngươi phát hiện. Có phải là do ta bất cẩn không?"

Hạ Hổ Vưu cười ha hả trấn an: "Không sao, đều là người trong nhà nên mới nhận ra ngươi. Không có người ngoài nào biết đâu, kẻ đã chết thì vĩnh viễn câm miệng rồi. Có ngươi ở đây thật tốt, bọn ta cũng an toàn hơn."

Tô Vũ phì cười, không để ý đến cậu nữa, sau một khắc, một trang sách dung nhập vào bên trong quyển sách.

Lúc này, thiên địa biến sắc!

Oanh!

Một tiếng rền vang thật lớn vang vọng cả Nhân Diện giới, trong hư không, hai viên thần văn hiển hiện phút chốc đã hóa thành tàn nguyệt, hai chữ Văn Minh hòa lẫn, ý chí lực của Tô Vũ tăng vọt.

Mà trên quyển sách, 109 đạo kim văn hiển hiện rồi dần dần ngưng tụ.

Khí tức của Tô Vũ cũng được phóng đại.

Hai thần văn quay quanh hắn một vòng rồi lần nữa rơi vào trong sách.

Mà đạo kim văn thứ 109 cũng chính thức hiện ra.

Vào thời khắc này, thiên hàng vân tụ.

Chính thức trở thành Thiên binh!

Thần văn hóa Nhật Nguyệt, sách tấn cấp Thiên binh.

Mấy người ở đây xem mà trợn mắt há hốc mồm, không những thế, lúc bấy giờ còn có một đám mây cực lớn buông xuống!

Đây là ban thưởng của thiên địa dành cho Thiên binh, cũng là ban thưởng khi thần văn Nhật Nguyệt xuất hiện.

Sau một khắc, huyết kiếp hiển hiện!

Hai cỗ quy tắc nhanh chóng va chạm lẫn nhau, ban thưởng đan xen với trừng phạt!

Xung đột quy tắc!

Tấn cấp Thiên binh sẽ có thưởng, nhưng Văn Minh Chí lại là vật bất thường nên phải chịu phạt!

Đương nhiên, so với việc rèn đúc thì trừng phạt thế này nhỏ yếu hơn nhiều.

Tô Vũ cười ha hả: "Mập mạp, chỉ chờ ngươi đến để cho ngươi chút chỗ tốt thôi, xem như trả nhân tình lúc trước ngươi và ta giao dịch với nhau! Ta đây sợ nhất là nợ ân tình."

Dứt lời, hắn bước vào hư không xé rách một góc đám mây kia rồi ném qua cho Hạ Hổ Vưu.

Hạ Hổ Vưu trực tiếp thôn phệ đám mây, trong nháy mắt khí tức trên người cậu tăng vọt.

Thân thể cũng nhanh chóng rèn đúc.

Một mặt hưởng thụ đồng thời cậu cũng kinh ngạc tán thán: "Lợi hại, chỉ cần gan lớn thì quy tắc đều có thể coi thành cơm mà ăn. Bội phục, bội phục!"

Tô Vũ không thèm để ý, quyển sách bao phủ bốn phương, đám huyết vân trên trời đều bị Văn Minh Chí của hắn thôn phệ sạch sẽ.

Mà đám mây màu ban thưởng lại bị Hạ Hổ Vưu hấp thu, nháy mắt thân thể của cậu đã hoàn thành bảy tám lần rèn đúc, đây chính là ban thưởng khi tấn cấp Thiên binh, tuyệt đối không thể coi thường.

Khí tức của Hạ Hổ Vưu không ngừng cường đại hơn, ở bên cạnh, Hoàng Cửu cùng Hoàng Đằng đều hâm mộ không thôi.

Hoàng Đằng tặc lưỡi cất tiếng: "Người người tránh không kịp trước kiếp nạn, Tô Vũ, ngươi là người đầu tiên ngoan ác như vậy, quy tắc đều dám đem ra làm tài nguyên, không phục cũng không được! Lão sư ngươi quá vô dụng. . . Ngươi thì khác!"

Hoàng Đằng dựng ngón tay cái lên, y thật sự cảm thấy Tô Vũ có khí độ bất phàm, đương đại không ai sánh bằng.

Tinh Vũ phủ đệ là nơi hết sức nguy hiểm, vậy mà Tô Vũ đi vào như chốn không người, đoạt bảo đúc bảo như lấy đồ trong túi!

Không phục không được!

Tô Vũ nghiền ngẫm nhìn y, "Hoàng Đằng, đừng dùng bài này, ngươi còn dám gièm pha lão sư ta, ngươi có tin ta sẽ không khách khí với ngươi nữa hay không?"

Sỉ nhục lão sư ta thì chính là nhục nhã ta.

Đương nhiên, lời này ta có thể dùng để kích thích Bạch Phong một chút, nhưng ngươi thì không được.

Hoàng Đằng nhún vai, cười cười chứ không phản bác.

Bạch Phong ấy à, vẫn nên chuyên tâm nghiên cứu là tốt nhất, so về thực lực, luận về võ lực, thôi được rồi, giao cho học sinh ngươi làm thì tốt hơn.

Nơi xa, vẻ mặt Hoàng Cửu cực kỳ phức tạp, nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì, chỉ đành tiếp tục giữ yên lặng.

Bình Luận (0)
Comment