Hoàng Cửu lạnh lùng nói: "Tô Vũ, ngươi nói tới nói lui cũng chỉ là muốn giảm nhẹ sai lầm cho lão sư ngươi mà thôi. Nếu ta thật sự là người Liễu gia, năm xưa khi Liễu gia bị diệt, tất cả đều là do lão sư ngươi gây ra, bằng không Liễu gia vẫn sẽ là Liễu gia, oai hùng cát cứ một phương. Bây giờ ngươi gièm pha ta, kích thích ta, nói tha cho ta một mạng cũng chỉ là muốn khiến ta nói rằng Liễu Văn Ngạn không nợ ta, phải không?"
Tô Vũ yên lặng. Một lát sau, hắn mỉm cười, "Ngươi nói không sai."
Hoàng Cửu khôi phục bình tĩnh, "Tô Vũ, vậy ta hỏi ngươi, nếu ta thật sự là con cháu Liễu gia, khi ta mới sinh lại bởi vì lão sư ngươi làm liên lụy mà phụ mẫu đều mất, kém chút cũng mất mạng trên Chư Thiên chiến trường. Nếu không phải trưởng lão cứu ta thì ta đã sớm chết, ngươi nói xem ta có nên oán hay không?"
". . ."
Tô Vũ yên lặng một hồi mới mở miệng đáp: "Nên."
"Hừ!"
Hoàng Cửu cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong, khinh thường nói: "Phải, lần này ngươi không giết ta là bởi vì ta có thể là con cháu Liễu gia, tài nghệ của ta không bằng ngươi, không địch lại ngươi, bị ngươi giết thì đó cũng là đáng đời. Nhưng việc này không liên quan tới việc ta có oán Liễu gia hay không. Đây căn bản không phải một chuyện. Nếu không phải Liễu Văn Ngạn chết sống cũng không chịu giao ra đa thần văn hệ truyền thừa, giao ra thần văn của Diệp Bá Thiên thì Liễu gia sẽ không gặp phải kiếp nạn. Liễu gia hủy diệt, Liễu Văn Ngạn chính là kẻ cần chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ ngươi còn muốn tẩy trắng cho lão sư của ngươi?"
Tô Vũ yên lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi rồi lên tiếng: "Ngươi nói đúng, cũng phải, khuyên người quên ân oán, thiên lôi sẽ đánh xuống! Ngươi cảm thấy Liễu gia thiếu nợ ngươi, hoặc là nói lão sư ta thiếu nợ ngươi cũng chẳng sai. Ai cũng đều có lập trường riêng, lập trường của ta là lão sư cũng là người bị hại, ông chưa từng nghĩ đến việc làm gì khiến Liễu gia bị hủy diệt. . ."
"Ồ!"
Hoàng Cửu cười nhạo, "50 năm, Liễu gia bị tập kích ba lần chứ không phải chỉ một lần! Tô Vũ, ngươi đã cố ý quên việc này! Ba lần, nghĩa là Phần Hải vương đã cho Liễu Văn Ngạn ba cơ hội.”
“Lần thứ nhất, khi Liễu gia bị tập kích thì Liễu Văn Ngạn đã biết đó không phải là chuyện cá nhân của ông ta, mà là tính mệnh cùng vinh nhục của toàn bộ gia tộc. Nhưng ông ta quan tâm sao? Vì bảo tồn thần văn của lão sư mà sau lần thứ hai Liễu gia bị tập kích, ông ta vẫn lựa chọn đứng ngoài quan sát, mặc kệ mọi người. Mãi cho đến lần thứ ba, Liễu gia triệt để bị hủy diệt!”
“Tô Vũ, ngươi không cần nói thay Liễu Văn Ngạn cái gì hết, nếu ta không phải con cháu Liễu gia thì bị ngươi giết cũng xứng đáng. Nhưng nếu ta đúng là người Liễu gia… Ngươi không giết ta thì cũng không trở ngại việc ta oán hận lão sư ngươi. Liễu Văn Ngạn chính là kẻ thù của ta, ông ta chính là ngụy quân tử, ngụy thánh! Lão sư của ông ta chẳng lẽ còn quan trọng hơn toàn bộ gia tộc hay sao?"
". . ."
Tô Vũ bị nàng nói đến mức câm lặng, nửa ngày sau hắn mới thở dài, "Cũng phải! Nếu ta là ngươi thì ta cũng sẽ hận, đúng là ta không có tư cách đi khuyên ngươi buông oán hận xuống.”
“Thôi được rồi, chuyện của Liễu gia các ngươi, ta mặc kệ, dù sao ta chỉ là người ngoài. Thanh quan khó xử việc nhà, việc này ta không tiện nhúng vào, chẳng qua ta không hy vọng ngươi mượn thân phận Liễu gia để yêu cầu lão sư ta làm ra chuyện chịu chết. Nếu ngươi dám làm thế, bất kể là ai sai, ta đều sẽ xử lý ngươi!"
Hoàng Cửu tỏ vẻ đắc ý, cuối cùng nàng cũng có cảm giác mình đã lật ngược một ván rồi.
Tên Tô Vũ kiêu ngạo kia đã nhận thua.
Lại không nghĩ tới, Tô Vũ bỗng nhiên cười bảo: "Nói đi cũng phải nói lại, dứt bỏ tất cả những thứ này, ngươi thật sự quá phế vật! Từ ban đầu đến tận bây giờ đều là thế. Chí lớn nhưng tài mọn. Tùy tiện bị ta đá ra khỏi Liệp Thiên các, còn liên lụy đến Không Không. Giúp ta đội nồi lâu thật lâu mà muốn giãy giụa đều không được, ta đã thành lão đại Liệp Thiên các Nhân cảnh mà ngươi lại biến thành tội phạm bị truy nã. . ."
"Ta gia nhập chưa được mấy ngày, ngươi thì đã gia nhập rất nhiều năm, còn chưởng quản công tác tình báo, kết quả, vẫn phế vật y như cũ!"
Tô Vũ châm chọc, "Không nhìn thân phận khác, chỉ đơn thuần việc này thì ta nói ngươi là phế vật, ngươi có nghi vấn gì sao?"
". . ."
Hoàng Cửu lộ vẻ uể oải, tự dưng nàng thấy bi thương khủng khiếp.
Chuyện này có lẽ sẽ là nỗi sỉ nhục cả đời nàng.
Tô Vũ cười ha hả, "Cho nên nếu ngươi không có thân phận đính kèm thì vốn dĩ số mệnh của ngươi chỉ là hạng tay chân. Ngươi biết bố cục không? Biết coi bói không? Ngoại trừ đánh giết ra thì ngươi chẳng biết gì hết, Nhật Nguyệt cao trọng tới ngươi chắc chắn sẽ bị phế. Mà ta ở giai đoạn dưỡng tính thì đã từng lừa giết Sơn Hải Nhật Nguyệt. Còn ngươi, ngươi kém quá xa!”
“Không chỉ so với ta, mà đem đi so với rất nhiều người thì ngươi vẫn quá phế. Không Không cưng chiều ngươi thái quá, đồ tốt cho ngươi ăn một đống lớn, nhưng ngoại trừ cảnh giới đi lên thì thực lực chẳng ra sao. Chiến Vô Song cũng tốt, Ma Đa Na cũng vậy, hay kể cả Đạo Thành mà ta chướng mắt thì bọn chúng đều mạnh hơn ngươi!"
Tô Vũ tiếp tục găm dao vào lòng người, "Tên Đạo Thành kia hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống ta, thế nhưng tuy rằng đã chạm mặt nhau rất nhiều lần, bất quá dù cho trong lòng hận tới mức nào thì mỗi lần gặp ta, y cũng chỉ có thể ra vẻ đáng thương cách ta xa một chút! Ngươi biết rõ thực lực của ta mạnh mẽ hơn ngươi rất nhiều, tính mệnh đang nằm trong tay ta nhưng lại không biết nặng nhẹ, nếu không phải nhờ thân phận Liễu gia thì ngươi đã chết mấy chục lần rồi!"
Hoàng Cửu muốn phản bác nhưng lại cứng miệng.
Tô Vũ thản nhiên bảo: "Ta nghe nói nếu ngươi thật sự là con cháu Liễu gia thì khả năng cao ngươi chính là vị hôn thê của Hạ Hổ Vưu. Ta chỉ muốn nói, ngươi quên đi thôi! Có lẽ ngươi chướng mắt Hạ Hổ Vưu, nhưng ta nói thẳng, tốt nhất ngươi đừng nên làm liên lụy cậu ấy.”
“Vô luận là tài hoa, trí tuệ hay khí độ thì Hổ Vưu đều vượt xa ngươi! Thế hệ trẻ của Đại Hạ phủ có lẽ đều cảm thấy thực lực cậu ấy không mạnh, cũng không cảm thấy cậu ta có thể chấp chưởng Đại Hạ phủ. Hạ gia cứ 50 năm sẽ có một cơ hội đúc thân, Hổ Vưu không cần suy nghĩ đã nguyện ý giao nó cho Hoàng Đằng. Cậu ta có biết Hoàng Đằng sẽ mạnh hơn không? Dĩ nhiên là biết!"
"Lúc ta còn nhỏ yếu, Hổ Vưu đã giao dịch giá rẻ cho ta hàng loạt tài nguyên, chẳng lẽ Hổ Vưu không biết về sau ta có khả năng mạnh hơn cậu ta sao? Dĩ nhiên là biết!"
"Ngươi cảm thấy Hổ Vưu thích khúm núm trước vạn tộc à? Không, cậu ta là người Hạ gia, làm sao lại thích việc này. Thế nhưng cậu ta biết, thể diện không tính là gì hết. Trong lần đại biến trước, vô luận là Nhân tộc hay vạn tộc thì đều có kiêng kị và oán hận với Hạ gia. Bất quá, khi Hổ Vưu trở thành Phủ chủ, một vị Phủ chủ không biết xấu hổ, một vị Phủ chủ yếu đuối, một vị thích cười đùa giỡn hớt. . . Mọi người sẽ đột nhiên cảm giác có thể tiếp nhận, hòa hoãn lại quan hệ với Hạ gia!"
"Ngươi thì sao?" Tô Vũ thản nhiên nói: "Cho nên, ta mới bảo ngươi đừng làm liên lụy cậu ấy!"
Sắc mặt Hoàng Cửu biến đổi bất định.
Mà đúng lúc này, từ nơi xa, có một tiếng cười ha hả đắc ý truyền đến, "Khụ. . . Làm ta đỏ hết cả mặt. Ngươi biết ta đang ở đây nên mới cố ý nói như vậy đúng không? Hại ta hơi xấu hổ đó. Tô Vũ, không ngờ ở trong lòng ngươi ta lại vĩ đại như vậy! Chậc chậc, sớm biết như thế thì chúng ta nên kết bái thân huynh đệ khác cha khác mẹ mới phải!"
“Nói gì vậy, cha ngươi không phải là cha ta sao?” Tô Vũ thấy thân ảnh đối phương, khóe môi không tự giác nhếch lên.
"Ha ha ha!"