Lúc này, Tô Vũ đã bước vào lỗ mũi bên trái.
Vừa tiến vào, khắp nơi đều là “cây cối”.
Có cây vô cùng to lớn, cũng có cây vô cùng nhỏ.
Bên ngoài không có một ai.
Dù cho còn có người không chết thì lúc này hẳn cũng đang ở sâu bên trong.
Tô Vũ nhìn thoáng qua đám Triền Long Mộc, có chỗ mang dấu vết đã bị nhổ, có nơi không phải nhổ mà là bị cắt chém, nhổ lông mũi và cắt lông mũi là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Nếu cắt thì nguy hiểm không lớn.
Nếu nhổ, vậy khẳng định sẽ gặp chuyện.
"Lỗ mũi là nơi duy trì hô hấp, cho nên qua một đoạn thời gian sẽ có một lần hô hấp chấn động, cương phong chính là thời điểm nguy hiểm nhất!"
Tô Vũ tự có phán đoán, "10 năm công pháp vận hành một lần. Dựa theo tỷ lệ này, tương tự với chính ta thì vận chuyển một lần công pháp tương đương với một lần hô hấp."
Hắn không biết Chu Thiên chi pháp, bất quá trên đại thể thì hắn biết nếu mình vận chuyển 360 khiếu huyệt, vận chuyển trọn vẹn một chu thiên thì sẽ mất thời gian một ngày.
Mà với thực lực của hắn, dưới tình huống bình thường thì một lần hô hấp cần 5 phút đồng hồ một lần.
Nơi này là 288 phút một lần!
"Trong vòng 12 ngày sẽ hô hấp một lần. Một lần hô hấp của ta mất khoảng 10 giây, một lần hô hấp ở nơi đây lại kéo dài chừng 10 giờ. Đáng sợ thật!"
Tô Vũ cấp tốc suy tính, hắn chưa từng tới đây nhưng vẫn có thể đánh giá ra vài mối nguy trên đại thể.
Hiểu rõ tình huống nơi này thì mối nguy sẽ không còn là mối nguy nữa.
Rất nhanh, Tô Vũ đã gặp được một gia hỏa trên đường trở về, đó là một vị cường giả Ma tộc, nhận thấy khí tức của hắn vẫn xem như mạnh mẽ thì đối phương không định tự tìm rắc rối, gã lẳng lặng tránh đường bay đi.
Tô Vũ lại bám theo, tên Ma tộc biến sắc, lạnh lùng quát: "Ngươi muốn làm gì? Ma Lang nhất tộc mà to gan lớn mật như vậy? Quên mất ai là chủ nhân của các ngươi à?"
Ma Lang nhất tộc vẫn phải phụ thuộc vào Ma tộc.
Tô Vũ cười hỏi: "Hỏi thăm một việc thôi, đằng trước còn có ai không? Có gia hỏa nào nổi tiếng không? Còn nữa, sao ngươi không tiếp tục đi lên mà lại chạy về?"
Tên Ma tộc kia biến sắc.
Ma Lang là Lăng Vân cửu trọng!
Mà gã chỉ là Lăng Vân nhất trọng.
Giết người ở đây thì sẽ chẳng ai biết rõ tình huống, trong lòng gã thầm phẫn nộ, bất quá rất nhanh đã khôi phục sự trấn định, "Ma Lang, đừng quá phách lối! Chiến Tháp đại nhân ở cách đây không xa, nếu ngươi động thủ khiến Chiến Tháp đại nhân chú ý thì ngươi chắc chắn phải chết!"
"Chiến Tháp?"
Tô Vũ ngoài ý muốn, "Hắn ở tầng một à?"
Chiến Tháp là thiên tài của Huyết Hỏa ma tộc, thực lực Sơn Hải ngũ trọng, có tên trên Địa bảng, tuổi tác cũng không nhỏ, làm sao lại xuất hiện ở tầng một được?
Tối thiểu phải là tầng hai tầng ba mới đúng.
Trước đó đối phương còn từng tới Nhân cảnh, Tô Vũ cứ ngỡ hắn đã chết rồi, kết quả lại vẫn còn sống, vận khí quả thật không tệ!
Thiên tài Điạ bảng Sơn Hải ngũ trọng thì dĩ nhiên thực lực rất mạnh mẽ.
Gã Ma tộc kia cười lạnh nói: "Không sai, Chiến Tháp đại nhân đang ở đây! Hẻm núi này chính là địa bàn Ma tộc chúng ta, ngươi mau mau xéo đi, bằng không thì chút nữa chết cũng không biết chết như thế nào đâu!"
Nói xong, gã lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nói: "Còn nữa, sắp sửa có cương phong buông xuống, nếu ngươi không đi thì dù ngươi là Lăng Vân cao trọng cũng sẽ bị nghiền nát thành bột mịn."
"Sắp rồi ư?"
Tô Vũ ngoài ý muốn, xem ra Ma tộc đã tìm hiểu về nơi này rất rõ ràng.
Cương phong đại khái chính là hít thở.
Kéo dài 10 giờ. . . Bất quá nghe ý tứ của gã thì có vẻ Chiến Tháp chưa chuẩn bị đi mà còn ở lại vòng trong.
Lá gan không nhỏ!
Đương nhiên, hẳn là gã có nắm chắc, dù sao gã cũng là thiên tài Địa bảng, muốn vượt qua kiếp nạn thì chẳng có vấn đề gì.
Tô Vũ hỏi rõ mọi chuyện xong, thấy tên Ma tộc kia vẫn cảnh giác thì mỉm cười, trong mắt hiện ra Nhật Nguyệt nhìn về phía đối phương. Tên Ma tộc giật nảy mình, tiếp đó thì trở nên đờ đẫn, cả người đều mơ hồ.
Lúc này, gã gần như đã mê man ngất xỉu, bị cuốn vào trong ảo cảnh.
Tô Vũ tiện tay giơ sách lên, thu đối phương vào trong sách, giao diện Ma tộc lại nhiều thêm một tờ, không tệ.
Ở bên ngoài không dễ giết Thần Ma Tiên, ở trong này thì lại tha hồ mà giết.
Lăng Vân nhất trọng là kẻ yếu, giết quá dễ dàng.
“Chiến Tháp là đỉnh cấp thiên tài của Huyết Hỏa ma tộc, thu hắn vào sách chắc chắn sẽ có thu hoạch không nhỏ.”
Tô Vũ tiếp tục tiến lên, những sợi lông mũi kia có đôi khi cũng sẽ công kích hắn, nhưng vừa công kích thì Tô Vũ liền tiện tay cắt chém, chém một nhát sẽ đứt cả mảng lớn, nói đi nói lại, chất lượng của đám lông mũi này quả thực cũng không kém.
Chế tạo Địa binh thì hơi khó, nhưng dùng để chế tạo Huyền binh thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
Then chốt là số lượng còn rất nhiều.
Kỳ thật Tô Vũ không có hứng thú với việc chế tạo Huyền binh, thế nhưng có thể rèn đúc Địa binh thì hắn sẽ cắt nhiều thêm một chút, bởi vì nếu hắn muốn hoàn thiện Văn Minh Chí của mình thì cần phải hao phí vô số bảo vật!
Mười ngàn trang!
Tô Vũ dự định mỗi một tờ đều sẽ là một thanh địa binh.
Mười ngàn thanh!
Con số khủng khiếp!
Nếu là Đúc Binh sư bình thường, có khi người chế tạo đã hết thọ nguyên mà còn chưa tập hợp đủ tài liệu.
Tinh Vũ phủ đệ là chỗ tốt, cũng chỉ có ở tại đây mới có thể gom góp đủ những thứ này. Mặt khác, hoặc là có thể đi cướp mấy giới Thần Ma Tiên Long, Nhân tộc thì thôi bỏ đi, có đánh cướp cả Nhân cảnh cũng chưa hẳn đã đủ dùng.
Thứ đồ chơi này uy lực tuy lớn, thế nhưng cũng quá đốt tiền!
Vô địch có khi còn nuôi không nổi.
Có thể rèn đúc Văn Minh Chí đến Thần binh, Tô Vũ hoài nghi số lượng đó đủ cho mười mấy vị vô địch ăn không cũng được, hiện tại may là Tinh Vũ phủ đệ mở ra đúng lúc, bảo vật lại nhiều vô số, hắn mới có thể tiếp tục duy trì nó nổi.
. . .
Sâu trong Song Long hạp.
Lúc này, Chiến Tháp mang theo vài vị Ma tộc nhìn về phía một cây Triền Long Mộc.
Ánh mắt gã tràn đầy khát vọng, "Chờ Thiên Cương chi phong đột kích, khỏa Triền Long Mộc này sẽ bị lay động, có lẽ sẽ tự mình bứt ra, hoặc không thì đó cũng là thời điểm tốt nhất để cắt chém. Chắc chắn thứ này có thể làm thành vật gánh chịu!"
Đó là một cây Triền Long Mộc kim quang xán lạn, cực kỳ to lớn.
Giờ đây nó đang chập chờn tại hư không.
Chiến Tháp cũng không dám tùy tiện tới gần, bởi vì vật kia biết giết người.
Bên cạnh, một vị Huyết Hỏa ma tộc tóc đỏ như máu trầm giọng nói: "Chiến Tháp đại nhân, thứ này chỉ sợ vô phương cắt chém! Chỉ có thể nhổ tận gốc!"
Chiến Tháp gật đầu, cười nói: "Đào gốc sẽ tốt hơn một chút, chỉ cần lấy được thì dù sau đó không thu hoạch được gì thêm, chuyến đi Tinh Vũ phủ đệ lần này cũng đã đủ viên mãn! Dựa theo quy luật trước kia, bên đây xuất hiện một gốc Triền Long Mộc đạt tới cấp độ làm vật gánh chịu thì bên phía đối diện cũng có một cái y như thế. Bên kia đã bị Thần tộc chiếm đoạt, đợi chút nữa xem xem có cơ hội giải quyết bọn chúng hay không, có lẽ chúng cũng đang đợi cương phong!"
Thần tộc cùng Ma tộc phân ra chiếm đoạt một bên Song Long hạp, truy tìm vật gánh chịu!
Triền Long Mộc nơi đây cầm đi rèn đúc Thiên binh cũng được, trực tiếp làm vật gánh chịu cũng được, đây chính là mị lực của Tinh Vũ phủ đệ, bảo vật rải khắp nơi, chỉ cần ngươi có năng lực thì đều có thể cầm tới!
Mà những vật này cứ như thể vĩnh viễn sẽ không bị đào hết.
Ngươi lấy đi, có lẽ qua vài năm sau nó lại xuất hiện lần nữa.
Tô Vũ không ở đây, bằng không hắn sẽ nói cho bọn họ biết bởi vì đây là lông mũi, chặt đứt rồi thì sẽ lại lớn lên, chỉ cần cho nó một chút thời gian là được.
Lúc này, một cỗ cương phong yếu ớt bắt đầu thổi qua.
Từ chỗ sâu ùa tới!
Nơi đó mới thật sự nguy hiểm, dưới tình huống bình thường không ai dám tiến vào chỗ sâu.
Chiến Tháp đang kích động chờ đợi cơ duyên, sau lưng bỗng nhiên có tiếng người cười nói vang lên: "Chiến Tháp, vận khí không tệ nhỉ!"