"Chiến Tháp, vận khí không tệ nhỉ!"
Chiến Tháp giật mình, vội vàng quay đầu lại, lạnh lùng quát: "Ngươi là ai?"
Đây không phải Ma Lang!
Ma Lang Lăng Vân cửu trọng nào dám to gan như vậy.
"Lang Đồ!"
Tô Vũ khịt mũi một cái, hắn nhìn thoáng qua lông mũi bốn phía đã bị bọn gia hỏa này cắt chém không ít, phía trước là một sợi lông mũi thô to màu vàng kim. Tô Vũ hơi rung động, thật là lợi hại!
Khó trách những người này đứng đây trông coi mãi mà không chịu đi!
Còn nữa, người rèn đúc nên Tinh Vũ phủ đệ càng lúc càng khiến Tô Vũ bội phục, quá lợi hại!
Lông mũi không phải là có khả năng vĩnh viễn không ngừng tái sinh sao?
Nếu là như vậy thì thật đáng sợ!
Vật gánh chịu vĩnh viễn sẽ không đoạn tuyệt, đây chính là cơ duyên vạn thế!
Bất quá, chắc chắn nó sẽ rút không ít nguyên khí hoặc là những lực lượng khác để bồi dưỡng.
Thế nhưng có thể chế tạo ra loại phủ đệ cấp bậc này, có thể làm cho vật gánh chịu trùng sinh, có thể khiến người ta lấy đi một lần, qua vài năm lại đến lấy nữa thì năng lực này cũng quá cường đại rồi!
Tô Vũ không rảnh nhiều lời, một quyển sách nhanh chóng huyền không phủ lên phía trên đám Ma tộc trong đây.
Chiến Tháp sớm đã cảm thấy không ổn.
Gã hét lớn một tiếng, thân thể trong nháy mắt lớn mạnh, cầm cự phủ nơi tay bổ về hướng Tô Vũ. Gã là Sơn Hải ngũ trọng, thực lực hiển nhiên không phải thổi phồng lên.
Sơn Hải dưới thất trọng thông thường đều có thực lực không cao hơn 100 ngàn khiếu.
Nhưng Chiến Tháp đã tiếp cận lực lượng gần 300 ngàn khiếu, gã là thiên tài chính cống, là cường giả có thể giao chiến cùng Sơn Hải đỉnh phong.
Tô Vũ không quá để ý, hai mắt hắn sáng như đuốc nhìn về phía Chiến Tháp, dĩ nhiên hắn không sợ tên này, chỉ cần cẩn thận một chút trước thủ đoạn áp đáy hòm của đối phương là được, miễn cho lật thuyền trong mương.
Quả nhiên, xem xét một hồi Tô Vũ đã nhìn ra được vấn đề.
Trong cơ thể Chiến Tháp thật sự phong ấn một thứ.
Nhìn kỹ thì đó là một giọt máu đỏ ngòm, không phải cường độ vô địch mà là Nhật Nguyệt cửu trọng.
Tô Vũ lén nhẹ nhàng thở ra.
Cũng phải, tinh huyết vô địch quá hiếm thấy, Nhật Nguyệt cửu trọng bị vô địch đánh giết thì cũng có thể bảo tồn, bọn gia hỏa này quả nhiên đều có chút thủ đoạn.
"Chỉ là một giọt tinh huyết mà thôi!"
Nhật Nguyệt cửu trọng tuy mạnh, nhưng tinh huyết Nhật Nguyệt cửu trọng thì Tô Vũ vẫn có thể xử lý.
Bất quá, tốt nhất là có thể bảo tồn giọt tinh huyết này lại.
Không cho Chiến Tháp chút cơ hội nào!
Vậy thì phải miểu sát gã!
Đúng lúc đó, trong hư không có một cây đại chùy vô thanh vô tức xuất hiện, ẩn chứa mấy chục viên thần văn, một cái chùy tầng tầng hạ xuống!
Chiến Tháp chỉ cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo, gã vô thức ngẩng đầu lên, lòng ngập tràn hoảng hốt, "Tô. . ."
Oanh!
Một chùy nện xuống, Chiến Tháp trực tiếp bất tỉnh, khí tức mất đi trong nháy mắt, mà Văn Minh Chí của hắn cũng đã bao trùm lên những người khác, phút chốc, toàn bộ mọi người đều bị nuốt vào bên trong.
Riêng Chiến Tháp thì bị Tô Vũ nện một chùy ngất lịm, sau đó hắn vươn tay ra nhắm ngay nơi trung tâm trái tim gã, phốc, một giọt tinh huyết bị hắn bắt vào trong tay.
Giọt tinh huyết kia còn muốn nhảy lên, muốn bùng nổ, nhưng bị Tô Vũ khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt đã phai mờ đi khí tức bạo động!
"Ngoan ngoãn là tốt!"
Tô Vũ cười lạnh, lúc này, Văn Minh Chí buông xuống, nhanh chóng nuốt luôn Chiến Tháp vào.
Mà ngay khi nó vừa thôn phệ Chiến Tháp, bỗng nhiên có một đám mây màu xuất hiện.
Chư thiên ban thưởng!
Tô Vũ bĩu môi, hôm nay hắn đã giết rất nhiều người, thế nhưng được ban thưởng lại rất ít, khả năng là do lần trước hắn đã chiếm tiện nghi. Nếu trên Liệp Thiên bảng còn tên hắn thì có lẽ chiến tích của Tô Vũ đã là phụ trợ đánh giết Vĩnh Hằng.
Từ lần đó về sau, Tô Vũ giết rất nhiều người thế nhưng vẫn chẳng hề có ban thưởng, dù trước đó hắn giết Nhật Nguyệt cũng thế, đều chỉ được tích lũy lại.
Tích lũy ban thưởng!
Điều này đại biểu, hắn giết nhiều người như vậy, dù là thiên tài trong Liệp Thiên bảng cũng không ít, tuy nhiên đều không đạt đủ yêu cầu của ban thưởng.
Vừa nãy hắn giết thiên tài Địa bảng Chiến Tháp thì mới đạt đến yêu cầu.
Thiên tài Địa bảng cho ra ban thưởng hẳn còn cao hơn Nhật Nguyệt tam trọng, giết thiên tài sẽ lấy được ban thưởng càng nhiều, nếu có người giết chết được Tô Vũ thì có lẽ ban thưởng sẽ đạt đến ngưỡng Nhật Nguyệt bát trọng hay thậm chí tấn cấp cửu trọng.
Lúc này, Chiến Tháp vừa chết, ban thưởng bèn hiện lên.
Chỉ có một đám mây màu.
Đám mây buông xuống rất nhanh.
Không phải Thiên Nguyên khí, cũng không phải ý chí lực hoặc là thứ mà Tô Vũ quen thuộc. Tô Vũ cầm vào tay, đám mây kia chợt tan biến, trong tay hắn xuất hiện một bản thư tịch.
Lạc ấn phía trên thư tịch cũng không phải chữ viết của bất luận tộc nào, mà thuần túy là ý chí chi văn, cùng dạng chữ viết với "Văn Minh" của Tô Vũ.
《 Đúc binh tường giải 》
Tô Vũ nhìn bốn chữ lớn ấy, trong lòng hơi có chút ngoài ý muốn, đây là đúc binh đạo thư?
Đây là lần đầu tiên hắn cầm tới ban thưởng liên quan đến đúc binh đạo, dĩ nhiên, trước kia có ban thưởng binh khí, thế nhưng đó là thành phẩm, không phải thủ pháp rèn đúc hoặc là tài liệu đúc binh.
Hôm nay cuối cùng cũng nhận được.
Mấu chốt vật này là thứ mà Tô Vũ giết rất nhiều người, mấy trăm thiên tài mới tích lũy mà thành.
Cho nên hẳn là bản thư tịch này sẽ không tệ.
Có thể dùng ý chí chi văn viết thì chắc chắn sẽ không tệ, hơn nữa còn là loại ý chí chi văn thuần túy chứ không phải dùng chữ của tộc khác để viết.
Tô Vũ mở ra nhìn thoáng qua, trước mắt hắn hiển hiện từng hình ảnh của một vị cường giả đúc binh.
Hắn nhìn một hồi, thủ đoạn đúc binh hết sức thuần thục. . .
Xem xét hồi lâu, Tô Vũ mới thu hồi sách, trong lòng âm thầm vui vẻ, tặng nó cho Triệu lão sư là thích hợp nhất!
Tô Vũ học đúc binh chỉ có thể nói là có mục đích chứ không phải vì có hứng thú.
Mà Triệu Lập chính là người đam mê đúc binh chân chính.
Đây là đồ tốt!
Đồ mà hắn đưa cho lão sư không nhiều, quyển sách này hẳn là do Thiên Binh sư thượng cổ viết, thủ đoạn rèn đúc khác hoàn toàn so với hiện tại, nếu đưa cho Triệu Lập tham khảo thì có lẽ sẽ trợ giúp ông tấn cấp Thiên Binh sư!
Tô Vũ cảm thấy hết sức vui vẻ, đúng lúc này, từ chỗ sâu bên trong Song Long hạp bỗng có cương phong kéo tới.