Trong nháy mắt, cương phong thổi quét qua, thân thể Tô Vũ nhói lên, rất đau, thế nhưng vẫn còn trong giới hạn chịu đựng.
Nếu không phải vậy thì đám người Chiến Tháp cũng sẽ không dám lưu lại.
Tô Vũ nhìn về phía sợi lông mũi màu vàng kim, vì có cương phong thổi qua nên nó đang đung đưa.
Hắn khẽ cười một tiếng, đột ngột lấy tay làm đao chém về phía gốc lông mũi.
Đây là chí bảo, dù làm vật gánh chịu không được thì dùng để rèn đúc Thiên binh cũng tốt.
Vật gánh chịu vốn dĩ cũng không nhiều.
Tô Vũ có dã tâm rất lớn!
Cực kỳ lớn!
Hắn muốn rèn đúc Văn Minh Chí đến mức độ cường đại vượt quá tưởng tượng.
Lam Thiên cần mười ngàn vật gánh chịu để hợp vạn đạo, mà Tô Vũ lại muốn có vật gánh chịu đủ để dung nhập mỗi một trang sách!
Mỗi tờ một món!
Hắn muốn rèn đúc ra Thần binh xưa nay chưa từng có, tốt nhất là có mười ngàn món, khi đó, quyển sách này sợ rằng sẽ trở thành binh khí mạnh nhất chư thiên vạn giới từ thời thượng cổ đến nay.
Mà vốn dĩ hạch tâm cuốn sách của hắn chính là hai chữ "Văn Minh", khi đó thần văn của hắn nhất định cũng có thể tấn cấp đến vô địch thậm chí là cảnh giới càng mạnh hơn.
Rèn binh kéo theo thần văn tấn cấp!
. . .
Bịch một tiếng, nham thạch bên dưới lông mũi bị Tô Vũ đánh nát, lỗ mũi vì thế mà nhói đau, cương phong càng thêm dày đặc, vô số lông mũi đánh thẳng về hướng Tô Vũ giống như quyết tâm phải giải quyết kẻ xâm nhập này.
Tô Vũ nhổ xong sợi lông mũi màu vàng kim kia liền bỏ vào trong túi, cấp tốc rút về!
Hắn không vội đi vào chỗ sâu, vẫn còn một bên đối diện nữa cơ mà.
Trước tiên phải giải quyết hết bên đối diện đã rồi lại đến thu hoạch.
Tầng một là bảo địa để hắn vơ vét bảo vật.
Chút nữa đám lông mũi này đừng hòng chạy thoát bất cứ một sợi nào, hắn muốn nhổ sạch toàn bộ, dĩ nhiên, những cây khác có thể cắt chém thì cắt chém, đào tận gốc hết lỡ như lần sau không còn mọc ra nữa thì quá hối hận.
Có lẽ lần sau hắn sẽ còn quay lại đây!
. . .
Thân ảnh Tô Vũ lóe lên một cái rồi biến mất, bên ngoài, đám Hoàng Cửu chưa kịp thấy cái gì thì Tô Vũ đã rời đi.
Ngay sau đó một đợt cương phong cường đại thổi ra.
Mấy người lập tức trốn chạy, mà Tô Vũ thì lại đón lấy cương phong, đánh về phía bên phải.
. . .
Nửa giờ sau.
Tô Vũ tiếp tục dùng sách thu hoạch tính mạng của tất cả mọi người, Văn Minh Chí sáng lên, trông càng thêm thần thánh!
Mà Tô Vũ cũng đã nhổ được thêm một sợi lông mũi màu vàng kim.
Thu hoạch rất lớn!
Ngoài ra hắn còn có vô số nhẫn trữ vật, đều là thứ hắn chiếm lấy sau khi giết người, những vật này Tô Vũ chẳng buồn mở ra xem, chờ có thời gian lại tính sau.
Lúc này, hắn bắt đầu thăm dò bí mật sâu bên trong lỗ mũi.
Lỗ mũi sẽ còn chỗ tốt gì nữa đây?
. . .
Qua thêm mấy giờ, Tô Vũ đi ra khỏi Song Long hạp, vẻ mặt hơi khác thường, lúc này hai bên lỗ mũi của hắn to nhỏ không giống nhau, một bên lớn, một bên nhỏ.
Còn có một bên chưa được thối luyện.
Cái bên đã được thối luyện này quả thực một lời khó nói hết.
Vừa rồi Tô Vũ bị một dòng nước đâm vào lỗ mũi, kém chút đã đau chết, kết quả là trong lỗ mũi bị móc ra rất nhiều tạp vật mà khi hắn hô hấp đã xen lẫn vào.
Trong nháy mắt ấy, mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Không chỉ như thế, lông mũi của Tô Vũ cũng có cảm giác cứng cỏi hơn rất nhiều, hắn cảm thấy bây giờ mình rút đại một sợi ra đều có thể đâm chết Đằng Không.
Đây là muốn chế tạo chính mình tới mức độ không còn là người nữa sao?
Tô Vũ mang theo chờ mong và vui sướng đi vào nơi sâu của một bên lỗ mũi khác. Ngày trước mọi người thường nói đùa là thổi một hơi cũng có thể giết chết ngươi.
Hiện tại Tô Vũ cảm thấy, lỗ mũi mình hít thở mạnh một thoáng thật sự cũng có thể giết chết người.
Nếu như thối luyện xong hết thì có phải hắn sẽ làm được việc thở ra cũng có thể giết chết Đằng Không, Lăng Vân không?
. . .
Ngay khi Tô Vũ đang đi thối luyện song khiếu.
Bên ngoài, mọi người lại phải chứng kiến rất nhiều lối đi sụp đổ.
Không những vậy, một số cái tên trên Liệp Thiên bảng đồng loạt đổi màu xám xịt. Đại biểu vừa nãy đã chết thêm vài vị thiên tài.
Từ khi tiến vào đến bây giờ, Liệp Thiên bảng đã biến mất hơn 30 cái tên.
Sắc mặt cường giả các tộc đều âm trầm giận dữ.
Thương vong quá thảm trọng!
Tầng một thật sự xảy ra kiếp nạn lớn rồi.
Thần Ma Tiên đều có tổn thất, các tộc khác nhiều ít gì cũng có người bỏ mạng. Duy chỉ có Nhân tộc là chết ít nhất, điều này cũng làm cho tất cả mọi người phẫn nộ, ai nấy đều đoán rằng tuyệt đối là chuyện tốt do Nhân tộc gây ra.
Lúc này, có tôn vô địch lạnh lùng lên tiếng: "Ta có thể liên hệ hậu duệ của ta đi từ cao tầng xuống dò xét tình huống, bất quá ta phải gánh chịu cắn trả rất lớn, các tộc hãy ủng hộ đền bù tổn thất cho ta đi!"
Bằng không nếu cứ kéo dài thêm, có lẽ kẻ yếu đều sẽ bị giết sạch!
"Thực lực gì?"
"Nhật Nguyệt thất trọng!"
Một đám vô địch thầm phân vân, Nhật Nguyệt thất trọng quả thực rất mạnh mẽ, nhưng như thế đã đủ chưa?
"Có khi nào không đủ hay không?"
Vị vô địch kia lạnh lùng nói: "Vậy thì để Vĩnh Hằng hoặc là Nhật Nguyệt cửu trọng đi, mấu chốt là có kẻ nào dám bỏ cái giá đắt đi làm sao? Ai sẽ từ bỏ Cửu Diệp thiên liên đi xuống tầng một dò xét tình huống?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều im thin thít.
Không sai.
Một đám vô địch nhanh chóng đạt thành nhất trí, trước hết để cho một vị Nhật Nguyệt thất trọng nghĩ biện pháp dò xét tình hình cái đã, về chuyện có thể tiến vào tầng một hay không thì cứ xem vận khí đi.
Mà trong khi bọn họ ở ngoài nghĩ biện pháp thì lối đi vẫn đang tiếp tục sụp đổ.
Dĩ nhiên không chỉ có Tô Vũ giết người, kỳ thật ở các tầng đều đang xảy ra tình cảnh chém giết lẫn nhau.
Chẳng qua là không có nhiều người chết như ở chỗ Tô Vũ mà thôi.
3600 vị sinh linh, chờ đến khi ngày đầu tiên vừa vặn trôi qua thì đã chết chừng 300 người.
Mà tầng một thì đã chết trên 200 vị!
Phủ đệ sẽ mở ra trong một tháng, tiếp tục như thế, chỉ cần 12 ngày sau thì sẽ chết sạch toàn bộ!
Đây cũng là lần có số lượng thương vong lớn nhất trong nhiều năm qua.
Dù rằng khóa trước cũng có cuồng ma giết chóc tiến vào, tỉ như Huyết Hỏa ma tộc có năng lực giết được nhiều người nhưng đối phương lại lười giết, chỉ lo nhanh chóng tiến vào tầng tiếp theo để kiếm bảo vật.
Lần này thì ngược lại, giết chóc vẫn một mực duy trì!