"Đủ hung ác!"
Lúc này, trong cổ thành, Lưu Hồng cũng âm thầm líu lưỡi.
Khỏi cần hỏi, gã biết ngay là Tô Vũ làm.
Cái tên này thật sự quá tàn nhẫn!
Một ngày đã giết hơn 200 thiên tài, nếu các tộc mà biết là hắn làm thì chắc chắn sẽ nổi điên.
Lưu Hồng nhìn một hồi bèn hạ xuống khỏi vùng trời, gã nhìn thoáng qua hậu điện, cười khẽ rồi nhanh chóng tiến vào đại điện thành chủ. Gã cũng mặc kệ mọi chuyện không quản nữa, mà bên hậu điện cũng không biết Tinh Nguyệt đã rời đi từ bao giờ.
Về phần Tinh Hồng thì cũng có thể tùy thời đẩy hắn ra.
Chỉ cần có người tập kích cổ thành là được!
"Hẳn là Tô Vũ sẽ đợi đến ngày cuối cùng mới đi ra nhỉ?"
Lưu Hồng thầm tính toán một thoáng, sau đó thì gã nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Gã không đi Tinh Vũ phủ đệ thì cũng không trở ngại việc trở nên mạnh mẽ, lần trước gã đã lừa Phù Thổ Linh không ít bảo vật.
. . .
Tinh Vũ phủ đệ.
Tầng sáu.
Một vị cường giả Thần tộc Nhật Nguyệt thất trọng bỗng nhiên cảm thấy huyết dịch sôi trào.
Ánh mắt của vị cường giả này khẽ biến, y cấp tốc tìm một địa phương để trốn tránh đi những nguy cơ khác, lúc này mới có thời gian rảnh để ý tới sự khác lạ trong cơ thể mình.
Ý thức của y tiến vào biển ý chí, lòng tự thấy hơi khác thường, phụ thân tìm y vào lúc này làm cái gì?
Y chí lực bên ngoài muốn thẩm thấu tiến vào bên trong Tinh Vũ phủ đệ chỉ sợ sẽ có độ khó vượt quá tưởng tượng!
Trong biển ý chí dần dần hiển hiện một cái bóng mờ.
"Tầng một. . . Nguy hiểm. . ."
"Phụ thân, sao vậy?"
"Tầng một thương vong vô số, nguy hiểm! Mối nguy còn đang lan tràn! Cẩn thận! Mối nguy rất nhanh sẽ lên đến trên cao, mặc kệ ngươi đang ở tầng mấy, có lẽ nó đều sẽ lan tới! Lúc này ngươi đang ở tầng nào?"
"Tầng sáu!"
"Nếu ta liên hệ ngươi lần nữa thì sẽ không nói với ngươi bất cứ điều gì, khi huyết mạch sôi trào tức là mối nguy đã ở gần, ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi tầng sáu."
Vị cường giả Thần tộc vội vàng nói: "Chẳng lẽ ta lại đi lên trên? Tầng bảy còn nguy hiểm hơn!"
"Ngu xuẩn. Tầng bảy có nhiều cường giả sẽ an toàn hơn, với thực lực của ngươi mà ở tầng sáu thì chắc chắn thuộc về nhóm đỉnh cấp, mối nguy này sẽ tìm tới ngươi trước tiên. Phải cố gắng sống sót. Sau khi đi ra ngoài, nhớ bảo rằng ngươi đã từng xuống tới tầng một để dò xét."
"Phụ thân. . ."
Cường giả Thần tộc vừa kêu lên thì hư ảnh đã tán loạn.
Vẻ mặt vị Nhật Nguyệt Thần tộc này kinh ngạc, có mối nguy ư?
Khi phụ thân liên hệ với mình lần nữa thì mình không được do dự mà phải lên tầng bảy ngay lập tức?
Chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ phía dưới có kiếp nạn cực lớn?
Đáng tiếc, phụ thân truyền tin đứt quãng, thời gian lại cấp bách không thể nói quá nhiều, thế nên ông ấy chỉ nhắc nhở mình rằng khi huyết mạch sôi trào lần nữa thì phải chạy ngay.
"Sau khi rời khỏi đây cứ nói rằng ta đã đi tới tầng một dò xét sao?"
Nam tử nọ khẽ thì thào một tiếng rồi không để ý nhiều nữa, đi ra rồi nói sau!
. . .
Mà lúc này.
Bên ngoài Tinh Vũ phủ đệ.
Thời không Trường Hà bên người một vị vô địch đứt gãy, khù khụ, ông ho ra một ngụm máu tươi. Lực lượng ở trong số máu đó nháy mắt đã bị thời không Trường Hà đứt gãy ăn mòn.
Vị cường giả vô địch này thở phì phò nhìn về phía bốn phương, "Ta đã dùng Huyết Mạch Chi Lực và năng lực quay ngược thời gian để chuyển cáo cho con ta! Nó sẽ nhanh chóng xuống tầng một dò xét. Hi vọng hết thảy đều thuận lợi."
Dứt lời, ánh mắt ông hơi hoảng loạn, nghĩ đến mà sợ, đoạn nói: "Tốt nhất đừng cố gắng thẩm thấu vào nơi này, thiếu chút nữa thời không Trường Hà của ta cũng hỏng mất, lại còn tổn hao tinh huyết. Tối thiểu phải mấy chục triều tịch mới có thể hoàn toàn khôi phục. . ."
Ông ta nhìn xung quanh, mấy vị vô địch khác không nhiều lời, chỉ dựa theo ước định trước đó ném bảo vật qua cho ông.
Cũng có người cau mày chất vấn: "Dương Ngọc Thần vương, tin tức xác định đã truyền đến rồi chứ?"
Vị cường giả được gọi là Dương Ngọc Thần vương kia nghiêm mặt nhìn về phía người vừa lên tiếng, "Ngươi đang chất vấn thực lực của ta hay cảm thấy ta trả cái giá lớn như thế mà chỉ mấy câu đều không thể truyền vào?"
"Dương Ngọc Thần vương xin chớ hiểu lầm. . ."
Đối phương không nói thêm gì nữa.
Vừa nãy Dương Ngọc Thần vương đã bị đứt gãy thời không Trường Hà, lại còn hao mất tinh huyết, đây là điều mà mọi người đều thấy rõ. Ông ta đã trả cái giá thật sự không nhỏ, yêu cầu cũng không quá cao nên mọi người không có ý kiến gì.
Thông báo cho người bên trong là được, có một vị Nhật Nguyệt thất trọng đi dò xét thì cũng có thể giúp mọi người hiểu rõ thêm tình hình.
Còn chuyện đối phương có thông báo hay không. . . Nói nhảm, không thông báo thì Dương Ngọc Thần vương hao phí tâm sức lớn như vậy để làm gì?
Vô địch tiêu hao tinh huyết là việc mà Nhật Nguyệt chẳng thể nào so sánh.
Lúc này, không có mấy người nghĩ rằng vị vô địch Thần tộc tiến hành truyền âm lại khác một trời một vực với những gì ông ta nói với bên ngoài.
Dương Ngọc Thần vương cũng lười nhiều lời, nói nhảm, biết rõ nguy hiểm mà ta còn để nhi tử đi chịu chết chắc?
Chớ thấy ông ta có không ít nhi tử mà lầm, người lần này đi vào chính là đứa con mà ông yêu thương nhất!
Vốn ông đã sớm có ý muốn truyền tin nhắc nhở nhi tử về tình hình nguy hiểm, hiện tại thì hay rồi, tất cả mọi người đều muốn truyền tin vào trong. Ông thuận tay kiếm chút chỗ tốt để khôi phục tiêu hao, quá tuyệt vời!
Về chuyện bị hoài nghi. . . Người nào có chứng cứ chứng minh rằng ông không truyền tin?
Ông cũng lười quản những người khác nghĩ thế nào, chỉ cần người trong nhà không có việc gì, nhi tử biết rõ tình hình là được, lần sau thông báo tiếp thì ông không cần làm gì nhiều, chỉ cần để huyết mạch chấn động là xong, nhi tử sẽ biết ngay nguy hiểm tới.
Chạy đi là xong chuyện!
Tối thiểu thì sẽ có cơ hội sống sót lớn hơn so với những kẻ không có chút chuẩn bị gì.
Lúc này, đa số các vị vô địch vẫn mang theo lòng trông mong, chờ đợi vị Nhật Nguyệt thất trọng kia đi thăm dò tình huống, một số việc nhỏ thì vô địch cũng không quá để ý đến.
Mà trên thực tế, căn bản là chẳng có vị Nhật Nguyệt thất trọng nào đi tìm phiền toái cả.
Rảnh đến phát hoảng à?