Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2073 - Chương 2073: Nhĩ Hải – Thủy Ngưng Châu

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2073: Nhĩ Hải – Thủy Ngưng Châu
 

Tô Vũ hiển nhiên không biết có vị Thần vương ở bên ngoài vừa thực hiện một âm mưu, hoàn thành một cuộc lừa gạt.

Tiêu tiền của người khác để thông báo cho con trai mình về mối nguy, còn những người khác. . . vị Thần vương này căn bản chẳng để tâm, không phải người của mình, chết thì cứ chết thôi.

Tầng một.

Lúc này Tô Vũ đã đến Nhĩ Hải.

Đó là một mảnh hải dương cực kỳ to lớn.

"Nhĩ Hải. . ."

Tô Vũ đi theo phía sau mấy người, trong lòng hắn còn ôm không ít nghi hoặc, ví dụ như tại sao trong lỗ tai lại có biển?

Nhĩ Hải rất nguy hiểm, vả lại nơi này không có nhiều bảo vật, người đến đây cũng không nhiều, người bình thường sẽ rất ít khi tới Nhĩ Hải. Nhĩ Hải từng có thiên tài chết đuối, đây cũng là tin tức chấn động.

Lúc bấy giờ, Tô Vũ nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, đoạn hỏi: "Hạ gia có ghi chép nào liên quan tới Nhĩ Hải không?"

Hạ Hổ Vưu gật đầu, "Có một chút, thế nhưng không nhiều. Nơi này không có thứ gì tốt, Đại Hạ phủ cũng từng căn dặn tiến vào tầng một thì không cần tới Nhĩ Hải. Dĩ nhiên, Nhĩ Hải cũng có bảo vật, dưới đáy biển có một ít Thủy Ngưng châu ẩn chứa Thiên Nguyên khí cực kỳ nồng đậm! Nghe nói tại chỗ sâu nhất khả năng còn có Thủy Ngưng châu sánh được với thánh quả, nhưng người bình thường không thể đi xuống, nghe bảo đi xuống rồi thì khó mà lên lại được. Nước Nhĩ Hải thật ra cũng là bảo vật, cực kỳ nặng!"

Cho nên, dù là cường giả nhưng nếu lặn xuống quá sâu thì cũng sẽ bị nước phía trên đè chết.

Tô Vũ không nói gì thêm, hắn nhìn thoáng qua biển cả trước mắt, Nhĩ Hải. . . Đây là do nước đọng gây ra ư?

Hay là do sinh mủ rồi?

Lỗ tai thụ thương sao?

Tô Vũ sờ sờ cằm, người chế tạo hoàn toàn dựa theo đặc tính nhân loại, cho nên Nhĩ Hải sẽ không vô duyên vô cớ trở thành nơi chứa nước, chắc chắn là còn có một ít nguyên nhân.

"Thủy Ngưng châu."

Tô Vũ mở miệng hỏi: "Thủy Ngưng châu trông như thế nào?"

"Vàng vàng, tròn trịa, hơi giống giọt nước cho nên xưng là Thủy Ngưng châu, hẳn là nước Nhĩ Hải ngưng tụ mà thành."

Tô Vũ nghe nói như thế thì tỏ ra dị dạng: "Không, đấy là ráy tai! Ta hiểu ra rồi, ráy tai quá nhiều nên chặn lỗ tai lại, vì vậy nơi này mới thành nước đọng!"

". . ."

Hạ Hổ Vưu chớp chớp mắt nhìn Tô Vũ, đầy mặt cổ quái.

Ở bên cạnh, Hoàng Đằng vội ho một tiếng, "Có ý gì vậy? Thủy Ngưng châu chính là bảo vật rất tốt, chú thể hay dùng cho Lăng Vân cửu biến đều được, rõ ràng chúng đều là bảo vật."

Tô Vũ liếc mắt nhìn y, "Ngươi nếm qua rồi à?"

". . ."

Đúng thế.

Hoàng Đằng không lên tiếng, ta đã từng nếm qua, không chỉ ta mà rất nhiều người của Đại Hạ phủ đều đã từng nếm thử.

Hạ Hổ Vưu cũng nói: "Thủy Ngưng châu là bảo vật tốt, mỗi 10 năm một lần đi đến Tinh Vũ phủ đệ, Đại Hạ phủ ít nhiều cũng có thu hoạch. Mọi năm người đi về cũng lấy được kha khá Thủy Ngưng châu. Nó thật sự có hiệu quả tốt hơn Thiên Nguyên quả đấy."

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Đương nhiên là rất tốt, nơi này không có cái gì là không tốt. Giờ thì ta đã hiểu, vạn giới nuôi một phủ thì sao có thể không tốt cho được!"

"Không phải ngươi vừa mới nói ráy tai. . ."

Tô Vũ cười lớn, "Ráy tai thì làm sao? Theo ta đoán thì có thể là mấy ngàn hoặc là mấy vạn năm gần đây Nhĩ Hải mới sản sinh ra, có lẽ ban đầu nơi này không phải là biển, mãi sau này đại khái là ráy tai quá nhiều. Không, là Thủy Ngưng châu quá nhiều làm tắc lối đi, dẫn đến bên ngoài có nước nguyên khí đọng, tập hợp thêm một chút chất bẩn khác mới tạo thành Nhĩ Hải."

Tô Vũ sờ cằm, tự lẩm bẩm: "Nói như vậy, trong Nhĩ Hải có thể sẽ có một ít chí bảo, bởi vì các ngươi mới chỉ tới phần ráy tai bên ngoài, chưa có ai từng tiến vào sâu bên trong."

". . ."

Ba người đều nhìn về Tô Vũ, lúc này, dù là Hoàng Cửu thì cũng nhịn không được lên tiếng: "Thủy Ngưng châu là bảo vật đó."

"Ta đâu có nói nó không phải bảo vật!"

Tô Vũ ngạc nhiên, "Sao vậy? Các ngươi hiểu lầm gì à? Nơi này đều là bảo vật. Bất quá Nhĩ Hải không phải là biển, đây chỉ là đầm tích nước, một nơi đáng thương không có ai giúp đỡ móc ráy tai, lỗ tai đều bị chặn kín rồi, cũng chỉ có lỗ mũi mới có thể hô hấp phun cứt mũi ra ngoài thôi."

". . ."

Hạ Hổ Vưu thật sự nhịn không nổi, "Tô Vũ, đừng bởi vì nó tên là Nhĩ Hải mà ngươi liền bảo rằng đó là ráy tai được không?"

"Ngươi thì biết cái gì!"

Tô Vũ không để ý tới cậu, hắn kiểm tra bốn phía một hồi, vùng biển này khá rộng, xem ra cũng là một cái tai rất lớn.

Mặt biển hơi có chút cảm giác nghiêng nghiêng.

Tô Vũ bay lên không trung, tỉ mỉ kiểm tra một hồi, lại so sánh với lỗ tai của mình, rất nhanh hắn đã hạ xuống rồi nói: "Đi theo ta! Nhĩ Hải này có lẽ không có mấy người đã từng đi sâu xuống, nếu nói về bảo vật thì ta cảm thấy chắc chắn ở đây không ít!"

"Thật hay giả vậy?"

Hạ Hổ Vưu ngạc nhiên nhìn hắn, "Tô Vũ, ngươi thật sự coi Nhân Diện giới thành con người à?"

"Nói nhảm!"

Tô Vũ chỉ tay lên trán đối phương mà mắng: "Tên ngu xuẩn! Nơi đây hoàn toàn chế tạo theo gương mặt con người! Nhiều năm như vậy chẳng lẽ không có ai để ý à?"

"Không phải, trước đó Nhân tộc chúng ta cũng nghiên cứu thảo luận qua rất nhiều lần, căn cứ cơ thể người kỳ thật cũng phát hiện ra một vài bảo vật, nhưng luôn cảm giác nguy hiểm còn lớn hơn kỳ ngộ, mà ngoại trừ Thủy Ngưng châu thì Nhĩ Hải đích thật không còn bảo vật gì khác."

Tô Vũ gật đầu, Nhân tộc chẳng qua là cảm thấy địa hình này hình thành là do có người tạo nên hoặc là có người ác ý cố tình chế tạo như thế, hoặc là bởi vì qua bao năm đều không tìm được bảo vật nên cũng không còn quá nhiều người tiếp tục đi truy tìm.

Bất quá, chỉ có Tô Vũ biết rèn đúc ở nơi này đều sẽ có ý nghĩa.

Thoạt nhìn không bằng vật gánh chịu, không bằng những bảo vật khác nhưng đồ vật có thể tìm ra ở đây đều là thứ cực tốt.

"Đi thôi!"

Tô Vũ không nhiều lời, thần văn chữ “Thủy” hiện ra hóa thành viên cầu, mang theo mấy người mau chóng đi vào trong nước, tan biến trên mặt biển, một đường lặn xuống. Mà ở bên trên, nước biển càng ngày càng nặng, dù là Tô Vũ thì cũng bị ép cho vô phương thở dốc.

Bất quá hắn vẫn mặc kệ, mấy người Hạ Hổ Vưu lại đều bị dọa sợ, nếu còn tiếp tục lặn xuống, Tô Vũ bị đè chết thì bọn họ cũng sẽ chết theo.

"Đủ rồi Tô Vũ, thâm nhập sâu hơn nữa thì chúng ta không về được đâu."

"Ai bảo đã đi sâu rồi?"

Tô Vũ liếc mắt nhìn cậu, hắn dựa theo phán đoán của mình đi về phía nơi kín đáo, lỗ tai không phải con mắt để mà chôn ở trên bề mặt, thứ này là khảm nạm tại hai bên cho nên phải đi vào theo đường lỗ tai.

Chẳng qua là phía ngoài tai bị chìm dẫn đến lỗ tai bị ngăn chặn, người bình thường không thấy lối vào mà thôi.

Tô Vũ vừa cố gắng đè ép, vừa nói: "Xuống chút nữa liền đến chỗ cuối, hẳn sẽ không có chỗ tốt gì vì đây là bên ngoài vành tai trái, vào sâu bên trong thì mới có nhiều thứ."

"Thật à?"

Hạ Hổ Vưu cổ quái nói: "Nhân tộc thăm dò Tinh Vũ phủ đệ mấy trăm năm, cũng không phải không có ai từng dò xét qua Nhĩ Hải, nhưng bên phải lại là thực thể, đặc ruột. Mặt đất của Tinh Vũ phủ đệ rất khó đánh xuyên, đánh xuyên rồi thì cũng không có chỗ tốt gì. . ."

"Không tin thì quên đi!"

Một lát sau, Tô Vũ phán định ra một vị trí, rất nhanh, hắn bắt đầu oanh kích, có điều oanh kích hồi lâu mà rãnh sâu của biển vẫn không nhúc nhích tí nào.

Hạ Hổ Vưu than thở: "Ta đã nói rồi. . ."

"Nói cái rắm, yên lặng một chút!"

Tô Vũ toàn lực đấm ra một quyền, đấm ra một cái lỗ hổng nhỏ, hắn vừa oanh kích vừa nói: "Đợi chút nữa mở ra một lỗ hổng đủ rộng thì chúng ta đi vào, nước biển cũng sẽ thấm vào theo nên hãy cẩn thận, dựa theo phản ứng cơ thể người, một khi lỗ tai bị nước vào thì người ta sẽ vung vẩy lỗ tai. Khi đó, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn!"

"Làm sao có thể?"

Hạ Hổ Vưu bật cười, còn vung vẩy lỗ tai, ngươi đùa ta chắc?

Nói là nói vậy, nhưng trong lòng cậu vẫn hơi đề phòng.

Sẽ không lắc lư lỗ tai thật đó chứ?

Thế thì đáng sợ biết bao!

Đây chính là một giới, danh xưng là Nhân Diện giới, một khi lỗ tai chấn động thì chẳng phải sẽ là sơn băng địa liệt sao?

Bình Luận (0)
Comment