Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2077 - Chương 2077: Thiên Môn Rung Động

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2077: Thiên Môn Rung Động
 

"Thái Sơn. . ."

Tô Vũ thầm nhủ một tiếng.

Hắn còn đang nghĩ xem đây có thể là ai.

Nào ngờ, mấy tiếng thì thầm ban nãy lại gây ra phiền toái lớn.

Ầm!

Thiên băng địa liệt!

Thân thể Tô Vũ rung động dữ dội, cả Nhân Diện giới cũng đều đang chấn động!

"Thái Sơn!"

Một tiếng gào thét rống giận xông thẳng vào não khiến đầu óc Tô Vũ suýt nứt.

Phốc. . . Một ngụm máu tươi bắn ra.

Hạ Hổ Vưu và Hoàng Đằng ở bên cạnh tuy không nghe được gì, nhưng họ đều cảm nhận được cơn giận ngập trời, cảm nhận được không gian rung chuyển, cảm nhận được mối nguy tử vong nồng đậm!

Khí tức cực kỳ cường hãn bốc lên ngay bên trong toàn bộ Tinh Vũ phủ đệ!

"Thái Sơn!"

Tiếng rống giận dữ vang vọng đất trời, nhưng mà dường như chỉ mỗi mình Tô Vũ có thể nghe thấy.

Đó là tiếng gào thét phẫn nộ, oán độc, hận thù, tuyệt vọng.

Tô Vũ chỉ nhủ thầm một tiếng nhưng lại trêu ra phiền toái lớn rồi!

. . .

Cùng lúc đó.

Bên ngoài Tinh Vũ phủ đệ.

Cửa bạch ngọc bỗng nhiên rung lên, giống như thiên địa đang gầm thét, toàn bộ Chư Thiên chiến trường đều chấn động!

Ầm ầm!

Tinh Thần hải kịch liệt dậy sóng!

Tất cả tôn vô địch canh giữ bên ngoài đều biến sắc!

Xảy ra chuyện gì?

Cửa bạch ngọc dường như đang giãy giụa, ầm ầm, nước biển thao thiên, hư không bị xé nứt, giới vực cũng đều chấn động!

Trong chớp nhoáng ấy, hơn mười hình chiếu cường hãn đồng loạt hiển hiện.

Phía trên từng tòa thành cổ có tượng đá lộ diện, hình chiếu của tượng đá đều ra mặt, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa rúng động không thôi.

Bọn họ không rõ vì sao Tinh Vũ phủ đệ lại bắt đầu nổi sóng.

Hồng Mông thành cũng theo đó mà xuất hiện.

Lão Quy bước ra ngoài, vẻ mặt hơi khác thường.

Nơi xa, Liệp Thiên các cũng hiện thân.

Trên đỉnh đại điện Liệp Thiên các, sắc mặt vị thư sinh kia cực kỳ cổ quái.

Rốt cuộc tình huống gì đây?

Tinh Vũ phủ đệ vắt ngang chư thiên, là hạch tâm của chư thiên, nơi này ngàn vạn năm đều chưa từng động đậy, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?

Mà lúc này, một lần nữa lại có lối đi đổ sụp.

Có người ngã xuống!

Bởi vì tầng một đang kịch liệt gào thét, kịch liệt chấn động, khắp nơi đều có hiểm địa bùng nổ.

"Chuyện gì thế?" Có người kinh sợ lùi lại, "Chẳng lẽ Tinh Vũ phủ đệ sắp sụp xuống rồi?"

"Hừ, ngươi có chết mất xác thì Tinh Vũ phủ đệ cũng không hỏng được!"

Lúc này, có người lạnh lùng đáp: "Tinh Vũ phủ đệ sao có thể có chuyện, đây là Thần binh tối cường từ thời đại thượng cổ! Nơi này dung nạp quy tắc của chư thiên vạn đạo, nó mà sụp xuống thì quy tắc của cả chư thiên vạn đạo đều sẽ hỏng theo!"

Cho nên Tinh Vũ phủ đệ không thể xảy ra chuyện được.

Không tồn tại khả năng ấy.

Nhất định là bên trong Tinh Vũ phủ đệ xuất hiện vấn đề gì dẫn đến phủ đệ kịch biến. Lúc này, cánh cổng bạch ngọc bỗng có dấu hiệu khép mở. Có người kinh ngạc thốt lên: "Cánh cửa này… Có thể tiến vào được không?"

"Ngươi thử chút liền biết!"

Có vô địch lạnh lùng trả lời một câu, dĩ nhiên là đã có người từng thử mạnh mẽ ngạnh xông vào Tinh Vũ phủ đệ, kết quả. . . không có kết quả, vào một người tính một người, vào trăm người tính trăm người, đều chết sạch sành sanh, chỉ đơn giản như vậy thôi!

Thế nên dù thấy cửa bạch ngọc có dấu hiệu khép mở thì cũng không mấy ai dám đi vào.

Vô địch không dám. . . Nhưng xung quanh dường như lại có kẻ điếc không sợ súng dám.

Đúng lúc này, một vệt bóng đen bắn ra, lao thẳng về hướng cửa bạch ngọc!

Không sai, không ít người đã bị hấp dẫn, trong cửa bạch ngọc đã nổi lên vô số chí bảo!

Có người thấy được Cửu Diệp thiên liên, có người thấy được tuyệt thế thần binh, có người thấy được vô số vật gánh chịu, có người thấy được thân thể Thần Ma…

Chung quanh có vô địch cảm ứng được, phát hiện ra vấn đề nhưng lại không ai ngăn cản, cũng không lên tiếng nói gì.

Các ngươi muốn vào thử thì cứ thử đi!

Dù sao không sớm thì muộn cũng phải ra thôi.

Thử xem có nguy hiểm hay không cũng tốt, nếu không có nguy hiểm, bọn họ sẽ trực tiếp đi vào từ cửa lớn.

Vệt bóng đen trong nháy mắt đã tới gần cửa bạch ngọc. . . Ầm ầm!

Cửa bạch ngọc chấn động một thoáng, bóng đen Nhật Nguyệt cửu trọng nọ phút chốc hóa thành bụi trần, không còn bất kỳ vật gì lưu lại, chỉ có một vòng trăng đã tiếp cận viên mãn rơi xuống như dấu vết cuối cùng còn lưu lại của vị Nhật Nguyệt kia.

Nhật Nguyệt cửu trọng mà chẳng thể làm dậy lên chút bọt nước nào.

Cũng không biết là cường giả của tiểu tộc nào vì chứng đạo, vì cơ duyên mà cam tâm liều lĩnh, kết quả đến thi thể cũng chẳng thể lưu lại.

Trong chớp nhoáng ấy, bốn phía, những gia hỏa đang rục rịch đều dồn dập dừng bước.

Sắc mặt mọi người ngưng trọng.

Vẫn quá nguy hiểm!

Cửa bạch ngọc!

Lúc này, có người thở dài một tiếng, nói khẽ: "Cánh cửa này thực ra vốn không xưng là cửa bạch ngọc mà gọi là Thiên Môn! Thiên Môn vừa mở, vạn giới triều bái. Ở thời kỳ thượng cổ, chỉ có một vài người có thể thông hành qua đây. Cho nên phàm là khi Thiên Môn mở, chư thiên vạn giới liền biết có nhân vật tuyệt thế giáng lâm! Không phải chí tôn thì không thể ra vào bằng cửa này, Nhật Nguyệt cỏn con mà cũng xứng đi Thiên Môn sao? Dù là chúng ta thì cũng không có tư cách đó!"

Nghe thế, không ít người nhìn về phía người mới nói chuyện, nhưng lại không nhìn thấy cái gì cả. Họ chỉ trông thấy thời không trường hà vắt ngang thiên địa, trên dòng sông dài kia không ngừng hiển lộ ra đủ loại hình ảnh, có quá khứ, có tương lai, thậm chí một vài vô địch còn thấy được hình ảnh bản thân mình ngã xuống trong đó!

Mấy vị vô địch biến sắc!

"Mệnh Hoàng!"

Chủng tộc cổ, cường giả Bán Hoàng của Mệnh tộc!

Lúc này bỗng có hư không bị xé nứt, hai con mắt to lộ ra, Cục lông lớn nhìn về phía lối đi thời không, những người khác thấy trái tim mình bất chợt rét lạnh, tưởng là hai vị Phệ Thần tộc này lại muốn làm gì. Nào ngờ Cục lông lớn chỉ tỏ ra cổ quái, ngạc nhiên nói: "Lão đầu kia… ngươi còn sống à? Thế mà ngươi còn chưa chết. Ta cứ tưởng là ngươi đã chết lâu rồi."

Trên thời không trường hà vắt ngang đất trời hiện ra một vị lão nhân râu tóc bạc trắng, lão nhìn về phía Phệ Thần Cổ giới, khẽ cười một tiếng, "Bánh Bao Đậu điện hạ."

". . ."

An tĩnh!

Vô cùng an tĩnh, an tĩnh tuyệt đối.

Lúc này, dù chư thiên đều đang xôn xao về động tĩnh của Tinh Vũ phủ đệ thì cũng đều an tĩnh dọa người.

Phát âm tuy cổ quái, nhưng ba chữ "Bánh Bao Đậu" lại rất dễ hiểu, khắp chư thiên vạn giới thật đúng là không ai nghe không ra. Ở đây đều là cường giả, ai mà không có bản lĩnh nghe âm, đây rõ ràng gọi vị Phệ Thần Bán Hoàng kia là Bánh Bao Đậu.

Bán Hoàng của Phệ Thần cổ tộc!

Vị Mệnh tộc này thế mà lại gọi đối phương là Bánh Bao Đậu?

Cục lông lớn cũng không tức giận, hai con mắt mở lớn nhìn chằm chằm lão, bất giác liếm môi một cái rồi nói: "Ngươi rất thơm. . . Càng ngày càng thơm, cảm giác còn thơm hơn cả Thiên Cổ! Lúc trước, ngươi. . ."

"Không phải!" Lão nhân kia khẽ cười ngắt lời: "Người mà điện hạ nhận biết là gia gia của ta, bất quá năm xưa ta từng gặp ngài rồi."

"A a a. . . Dáng dấp các ngươi quá giống nhau! Thiên Cổ và Đại Đại của hắn thì ta còn có thể phân biệt. Đại Đại của hắn không thơm như hắn, từ khi còn bé Thiên Cổ đã thơm lắm rồi, lần đầu thấy hắn, ta liền nói sau này Thiên Cổ lớn lên nhất định sẽ ăn rất ngon!"

". . ."

Lại lần nữa an tĩnh.

Đây là đối thoại giữa cổ lão và cổ lão.

Mà ở trong đó còn dính dáng đến ba vị cường giả thời thượng cổ, Tiên Hoàng, Mệnh Hoàng và Bánh Bao Đậu Hoàng?

Mọi người thầm thấy quái dị trong lòng.

Gần đây các vị cổ lão cứ động một chút lại nhảy ra ngoài, điều này… liệu có biểu thị cho cái gì hay không?

Có một số vị thật sự lâu lắm rồi không hề xuất hiện, tỉ như vị Mệnh Hoàng mới lộ diện này cùng với Bánh Bao Đậu, kỳ thật Bánh Bao Đậu xuất hiện đã là việc xa xưa đến dọa người.

Y một mực chìm vào giấc ngủ say!

Mà ở thời đại này, thời kỳ này, các vị cổ lão lại dồn dập xuất thế, điều này đại biểu cho cái gì?

Bình Luận (0)
Comment