Một lát sau, Hạ Hổ Vưu cùng Hoàng Đằng trở về, họ vẫn chưa nhặt xong hết bởi vì còn nhiều lắm!
Hạ Hổ Vưu biết Tô Vũ có việc, cậu bay tới, vội vàng nói: "Ngươi bận thì cứ đi đi, ta và Hoàng Đằng ở lại nhặt thêm một chút, bằng không thì quá lãng phí!"
Tô Vũ cười đáp: "Không có việc gì! Để Hoàng Cửu ở lại nhặt sạch. Chúng ta đi vào có lẽ còn có một số chỗ tốt, có vài thứ quá rác rưởi nên ta chướng mắt, ngươi mang về cũng không tệ đâu!"
". . ."
Hoàng Cửu thổ huyết, Hạ Hổ Vưu thì cười khan, "Cái kia. . . Quên đi thôi. . ."
Tô Vũ khoát tay, "Không có việc gì, đi thôi! Đại Hạ phủ chịu tổn thất không nhỏ, mang về để khôi phục đại quân cũng tốt. Ngươi theo ta vào trong đi!"
Hắn quay người đi về hướng lối vào, Hạ Hổ Vưu cùng Hoàng Đằng liếc nhìn nhau, vẫn không thể nào nhẫn nhịn được dụ hoặc, nhìn thoáng qua Hoàng Cửu rồi cười gượng một tiếng, cả hai cấp tốc đi theo Tô Vũ vào sâu bên trong.
Thần nhân a!
Đi theo vị Thần nhân này thì chỉ cần tùy tiện một lỗ hổng cũng đủ cho bọn hắn ăn no rồi, không, đủ cho nửa Đại Hạ phủ ăn no rồi!
Lần đầu tiên cả hai biết được rằng đoạt bảo tại Tinh Vũ phủ đệ lại đơn giản như vậy.
Hạ Hổ Vưu vừa theo sau, vừa cảm khái: "Sao ta cứ có cảm giác nơi này giống như nhà ngươi thế? Tô Vũ, Tinh Vũ phủ đệ có một chữ Vũ, tên ngươi cũng thế, không phải là có liên hệ gì với ngươi đấy chứ?"
Cậu không thể không hoài nghi!
Tô Vũ lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn đi vào trong tai, nhìn quanh bốn phía một vòng, thuận miệng đáp: "Nơi này là của ta! Bây giờ không phải thì sớm thì muộn gì cũng phải! Kỳ thật Nhân Diện giới đã đưa ra nhắc nhở rất rõ ràng, chỉ là các ngươi không biết phương pháp mà thôi, đợi đến lúc ta tìm được nơi kia, các ngươi cắt bỏ tai trái ném xuống chơi đùa, cam đoan sẽ cực kỳ thú vị."
Điên rồi!
Hai người không nói gì, thật hay giả vậy?
Trên đường đi, hai người lại thu hoạch được không ít bảo vật, Tô Vũ mắt để trên đầu nên hoặc là thu lấy một vài tài liệu có thể rèn đúc binh khí, hoặc là thu thập một ít thứ có trợ giúp với mình, bằng không thì bảo vật không đến cấp bậc Thiên binh hắn sẽ không đặt vào mắt.
Một mực đi đến phần cuối, Hạ Hổ Vưu và Hoàng Đằng bỗng nhiên khựng lại, bất giác thổ huyết, tai trái Tô Vũ phồng lên đau nhức, huyết dịch từ bên trong tai chảy ra.
Hắn cũng không nói nhảm, cấp tốc sờ đúng vị trí kinh mạch rồi dứt khoát bứt tai trái xuống, khiếu huyệt ở tai chấn động, hắn ném cái tai của mình vào bình đài to lớn phía trước. Một thanh âm đặc thù chấn động màng nhĩ vang lên.
Hạ Hổ Vưu và Hoàng Đằng đều nhìn tới ngây ngốc, lúc này đầu cả hai người bị âm thanh ấy chấn đến đau nhức giống như sắp bể tới nơi.
Thấy Tô Vũ làm vậy, cả hai đều cắn răng, nhắm mắt bứt tai trái xuống, ném cái tai máu thịt be bét vào trong bình đài.
Mà lúc này, loại cảm giác đau nhức khủng khiếp ban nãy bỗng dưng biến mất!
Tai của bọn họ đều bị từng đạo sóng âm trên bình đài trùng kích!
Tô Vũ mở miệng nói: "Nếu không có ai biết, ở lại đây duy trì thời gian lâu, Nhật Nguyệt đều sẽ bị sóng âm đập tan đầu óc, không phải Nhân tộc thì vào đây cũng sẽ bị giết chết! Kỳ thật nơi này chính là bảo địa của Nhân tộc! Tinh Vũ phủ đệ thuộc về Nhân tộc. . . Dĩ nhiên, Nhân tộc mà ta nói đến chính là ta!"
". . ."
Hai người không nói gì, Hoàng Đằng thì thật sự hơi xúc động, "Tô Vũ, ngươi. . . ngươi tự mình tìm tòi ra được, hay là có tư liệu thượng cổ gì?"
"Tự mình tìm ra."
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn về phía y, cười nói: "Thứ đồ chơi này mà cần tư liệu sao? Đã có nhắc nhở rõ ràng như vậy, còn gọi thẳng là Nhân Diện giới, Mi Sơn, Nhĩ Hải, Song Long hạp. . . thế thì còn cần tư liệu gì nữa?"
Tầng một đã nhắc nhở Nhân tộc quá rõ ràng!
Trắng trợn như thế rồi mà chẳng lẽ các ngươi còn không thể phát hiện sao?
Hạ Hổ Vưu cười khổ đáp: "Nào có đơn giản như vậy. Ai đến địa phương này lại nhàn rỗi không chuyện gì làm mà nghĩ tới việc cắt tai của chính mình."
Người bình thường sẽ không làm loại chuyện này, cùng lắm thì chỉ cố lắng nghe một thoáng.
Trực tiếp cắt lỗ tai xuống. . . Cậu nhịn không được hỏi: "Trước đó ngươi cũng cắt mũi xuống luôn à?"
Tô Vũ gật gật đầu, không nhìn ánh mắt cổ quái của Hạ Hổ Vưu, lúc này, hắn cảm thụ được lỗ tai của mình đang dần có biến hóa, hắn đang lắng nghe một vài thanh âm mà trước đó không thể nghe thấy được.
"Thật là khó chịu!"
"Khó chịu quá!"
Trên bình đài, thanh âm nọ giống như đang than thở rằng bản thân cực kỳ không thoải mái.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ biến.
Chuyện gì đây?
Có ý gì?
Khó chịu?
Theo Tô Vũ đoán, Nhân Diện giới là binh khí mô phỏng theo hình dáng Nhân tộc để chế tạo thành phủ đệ, nhưng tại sao lại có loại thanh âm này?
"Thật là khó chịu. . ."
"Khó chịu quá!"
"Tại sao lại giết ta. . . Vì sao. . . Ta không sai. . . Vì sao?"
Ánh mắt Tô Vũ biến ảo chập chờn, cỗ thanh âm kia vẫn như ẩn như hiện.
Hắn vội vàng hỏi: " Hổ Vưu, ngươi và Hoàng Đằng có nghe được cái gì không?"
"Sao cơ?"
"Các ngươi có nghe thấy tiếng người nói chuyện không?"
"Không có."
Bọn họ kinh ngạc nhìn hắn, làm sao vậy?
Tô Vũ nhíu mày, không, ta nghe được!
Ta nghe được tiếng than thở thống khổ!
Đáng chết. . . Tình huống gì đây?
Trong lòng hắn dâng lên sóng gió kinh hoảng.
Hắn nghĩ tới một khả năng.
Người chế tạo Tinh Vũ phủ đệ đã giết một tôn cường giả vô địch tuyệt thế, rồi dùng đầu của người kia tạo ra Nhân Diện giới!
Có phải là như vậy không?
Ta có thể nghe được thanh âm, vì sao Hạ Hổ Vưu lại không nghe được?
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, lúc này hắn bỗng nhiên phong tỏa một khiếu huyệt, dưới sự phong tỏa ấy, thanh âm vang lên bên tai trước đó trong nháy mắt cũng biến mất!
Vẻ mặt Tô Vũ khẽ biến.
"Chu Thiên khiếu!"
Bởi vì người bị giết cũng mở Chu Thiên khiếu, cho nên mình mới có thể nghe được?
Hắn giải phong bế cho khiếu huyệt, 360 nguyên khiếu vận chuyển, quả nhiên, hắn lại nghe được giọng nói kia, không quá ăn khớp, không quá rõ ràng, thế nhưng hắn nghe được!
"Vì sao. . . Ta không sai. . . Thái Sơn. . . Ngươi giết ta. . . Ta không phục. . ."
". . ."
Thái Sơn!
Thái Sơn là ai?
Nhân Hoàng?
Hay là người khác?
Kẻ rèn đúc phủ đệ rốt cuộc có phải Nhân Hoàng không?
Từng nghi hoặc, từng suy nghĩ điên cuồng lóe lên trong đầu Tô Vũ.
Thời khắc này, hắn cũng hết sức run sợ, một tôn cường giả tuyệt thế bị giết, Nhân tộc, người chế tạo và đầu của đối phương, đúc nên tầng thứ nhất. . . Má nó, thật ác độc!
"Đây là thật!"
"Thật sự là đầu người!"
"Thái Sơn đã giết đối phương, người bị giết là Hợp Đạo sao? Hay mới chỉ là chuẩn Hợp Đạo?"
Trong lòng Tô Vũ nhấc lên phong ba bão táp, đây là đầu của một vị Hợp Đạo?
Hợp Đạo mạnh đến vậy ư?
Người chết nhiều năm rồi, chỉ còn mỗi một cái đầu mà cũng có thể tự thành một giới?
Đáng sợ!
Tô Vũ càng nghĩ lại càng sợ, người rèn đúc cũng không phải loại lương thiện gì, đối phương có phải Nhân tộc hay không?
Đúng vậy, tại sao lại chém giết cường giả Nhân tộc tầm cỡ này?
"Đau quá. . ."
Tiếng gào đau đớn còn đang kéo dài, Tô Vũ kinh hãi vội vàng phong tỏa một khiếu, khiếu huyệt trên tai dưới sự thối luyện đã khiến hắn nghe được thanh âm khó lường kia.
Cỗ thanh âm đó không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn!
Tô Vũ sợ mình nghe tiếp thì sẽ phát điên mất.
Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, chẳng qua là một thanh âm oán niệm không ngừng thôi mà đã trùng kích biển ý chí của hắn phải rung chuyển.
"Thái Sơn. . ."
Một khắc cuối cùng, tiếng rống phẫn nộ, oán hận, không cam lòng còn đang vang vang.
Thái Sơn!
Đây là cái tên của cường giả thượng cổ thực sự đầu tiên mà Tô Vũ biết đến, không phải phong hào mà là tên thật, Thái Sơn!
Là Thời gian sư sao?
Hay là chủ nhân của Văn Mộ bia?
Hay là chính bản thân Nhân Hoàng?
Điều khiến Tô Vũ cảm thấy hứng thú nhất về thời đại thượng cổ kỳ thật chính là ba vị này.
Cả ba vị này rất có khả năng đều là Nhân tộc.
Thời gian sư, Nhân Hoàng, chủ nhân của Văn Mộ bia, Thái Sơn có phải là một trong số đó hay không?