Bên ngoài giới vực, vị Tiên vương này phun ra một ngụm máu, thời không trường hà vỡ nát, vẻ mặt ông ta tái nhợt, lo lắng nhìn về phía bốn phương, sau đó thanh âm cũng thay đổi: "Không phải do ai đồ sát. . . Là. . . Nhân Diện giới kịch biến! Nhĩ Hải điên cuồng, sóng lớn rợp trời đánh giết những người tầm bảo!"
"Cái gì?"
"Không có khả năng!"
"Vì sao Nhân tộc lại chết ít như vậy?"
". . ."
Mấy vị vô địch nghe thế đều thấy choáng váng.
Nội bộ Tinh Vũ phủ đệ kịch biến, không quan hệ tới bất cứ ai?
Đệt!
Trước đó bọn họ ai ai cũng chắc như đinh đóng cột rằng đây là việc do cường giả Nhân tộc gây ra, kết quả lại không phải?
Không ít người nhìn về phía Đạo vương, trước đó Đạo vương còn lớn tiếng khẳng định người gây ra mọi chuyện là Tô Vũ!
Tô Vũ người ta còn đang ở trong thành kia kìa, mấu chốt đây không phải là sự tình con người có thể tạo ra, mà là do thiên địa kịch biến, chẳng lẽ Tinh Vũ phủ đệ xảy ra vấn đề?
. . .
Cùng lúc đó.
Trong Liệp Thiên các.
Mấy vị trưởng lão cũng thấy kinh ngạc, "Ta còn tưởng rằng thật sự là do cường giả Nhân tộc đồ sát các tộc, thì ra không phải!"
"Nội bộ Tinh Vũ phủ đệ xảy ra sự cố sao?"
"Nhiều năm qua đều không có biến hóa, lần này tại sao lại như vậy, aiiz, kể ra những người năm nay quá xui xẻo!"
"Đúng vậy. Các ta cũng tổn thất vài hạt giống tốt!"
". . ."
Mà lúc này, trên đỉnh đại điện bên trong Liệp Thiên các, nơi mà không ai thấy được, một vị thư sinh thầm lẩm bẩm: "Nhĩ Hải kịch biến? Nhĩ Hải. . . Nhĩ Hải vốn dĩ không tồn tại. Là do Tô Vũ làm sao? Nhĩ Hải có biến cố, chẳng lẽ là do lối vào được mở ra?"
Thì thào một tiếng, thư sinh mỏi mệt day trán, y cảm thấy việc này có khả năng liên quan tới Tô Vũ.
Bất quá không cần thiết đi nói với người ngoài những suy đoán của y.
Còn về Nhĩ Hải, vốn thời thượng cổ không hề tồn tại, nào có biển cả gì đâu.
Có thể là do lỗ tai bị mở ra nên dẫn tới phản ứng, khiến cho Nhân Diện giới kịch biến.
"Là Tô Vũ đúng không? Lẽ nào hắn đã phát hiện bí mật gì rồi?"
Thư sinh lẩm bẩm, Nhân Diện giới. . . Tầng thứ nhất.
Tầng này trước kia đều là do mấy vị phụ thuộc Nhân Hoàng tọa trấn, vạn tộc rất ít khi tới đây. Thực ra y cũng không quá rõ ràng số bảo địa được chôn giấu bên trong Nhân Diện giới, thế nhưng y biết một chuyện, đó là tầng một có không ít bí mật.
Toàn bộ Tinh Vũ phủ đệ đều tồn tại bí mật!
"Điều này đại biểu tân Hoàng thật sự sẽ giáng lâm sao?"
Y càng ngày càng xác định!
Đầu tiên là cửa bạch ngọc chấn động, tiếp theo là Nhân Diện giới có biến hóa, trên đường truyền tống còn xuất hiện một chút biến cố, tất cả những thứ này đều đang tỏ rõ trong số những người tiến vào năm nay có kẻ thật sự không đơn giản!
. . .
Trong khi bên ngoài nghị luận ầm ĩ, ai ai cũng hết sức kinh ngạc.
Thì bên trong, đám Tô Vũ bị chấn tới nỗi đầu váng mắt hoa.
Tô Vũ gắt gao nắm lấy phần nhô lên trong lỗ tai, nắm tới mức nó cũng bị cào rách, chờ đợi một hồi lâu thì mới thở hắt ra, cuối cùng mọi thứ cũng yên tĩnh.
Lại nhìn ra phía ngoài. . . Thôi, tội lỗi quá, không nên nhìn thì hơn, biển đã biến mất rồi!
Vô số nước biển đều bị hất tung lên, thẩm thấu đi tứ phía.
Không biết ban nãy chúng đã văng về hướng nào, có lẽ sóng cả đã đập chết không ít người.
Nước biển bị hất văng đi mất, nơi vốn dĩ là đáy biển cũng chính mặt ngoài của tai xuất hiện không ít hạt châu khổng lồ.
Màu vàng nhạt.
Đều là Thủy Ngưng châu mà Hạ Hổ Vưu yêu thích.
Chúng chìm vào đáy biển vô số năm nên nhất thời không tổn hao, đều đang dính bên trên.
Đám người Hạ Hổ Vưu dần dần tỉnh táo, chờ khi nhìn ra ngoài thì cả đám đều choáng váng, nhìn lại xuống dưới chân thì phát hiện bây giờ bọn hắn đang đứng bên cạnh lối đi, giống như đứng tại hang động giữa vách núi cheo leo.
Nhìn xuống dưới. . . Hạ Hổ Vưu điên cuồng nuốt nước miếng.
Vô số Thủy Ngưng châu!
Nhiều đến dọa người!
Có viên rất lớn, lớn tầm cỡ một ngọn núi, Hạ Hổ Vưu lẩm bẩm: "Không có khả năng, Thủy Ngưng châu không thể to như vậy, đây là giả, khi còn bé ta chỉ ăn một viên to như hạt đậu tằm."
Hoàng Đằng ngốc trệ, "Ta cũng dùng qua mấy lần, lớn nhất cũng chỉ cỡ viên ngọc trai mà thôi."
Bọn họ choáng váng!
Thật sự ngây người!
Không ngờ Thủy Ngưng châu còn có thể to như một ngọn núi?
Dù Hoàng Cửu có kiến thức rộng rãi, từng ăn nhiều đồ ngon thì bây giờ cũng đờ ra, "Ta. . . Trước kia ở Liệp Thiên các ta từng thấy viên to như cái cối xay."
Nàng vung tay vẽ vòng tròn ra hiệu một thoáng, sau đó nhìn lại Thủy Ngưng châu to như ngọn núi bên dưới, tâm trí phút chốc cũng đờ đẫn chẳng thể hoàn hồn!
Chưa bàn tới chuyện khác, chỉ riêng Thủy Ngưng châu to như ngọn núi này đã có thể nuôi dưỡng trên ngàn, thậm chí mấy vạn Đằng Không Lăng Vân!
Rèn đúc thân thể, nguyên khí thuế biến!
Mấy thứ này đều có tác dụng cực lớn, nhất là đối với kẻ trong quân.
Thậm chí. . . Thứ đồ chơi này cũng có thể xem như một khối vật gánh chịu, mà đây còn không phải khối duy nhất, chẳng qua nó lớn nhất mà thôi, bên cạnh nó còn có rất nhiều viên khổng lồ, những viên quá nhỏ thì đều bị sóng lớn cuốn đi cả rồi.
Những viên to như cái bàn thì đều dính trên tai, những viên với kích cỡ ấy thì có rất nhiều, rất rất nhiều!
Ngay cả Tô Vũ cũng thấy ngoài ý muốn, hắn nói thẳng: "Thứ này không tồi, ta muốn khối lớn nhất, còn lại thì các ngươi tự thu hoạch đi!"
Nghe thế, Hạ Hổ Vưu lập tức nhảy xuống đất, điên cuồng nhét vào nhẫn trữ vật.
Điên mất!
Lão tử không đi đâu nữa hết, chỉ cần nhặt những bảo vật này trở về thì nguyên khí thương tổn của Đại Hạ phủ trước đó rất nhanh liền có thể khôi phục!
Khối lớn nhất thì cậu cũng không hi vọng.
Nhưng dù chỉ lấy được các viên nhỏ thì cậu cũng đủ phát tài rồi!
Thật sự phát tài a!
Hoàng Đằng cũng cấp tốc lao xuống nhặt!
Hoàng Cửu rục rịch, có điều ngẫm nghĩ một lúc, nàng khẽ hừ một tiếng rồi từ bỏ, nàng và hai tên kia không giống nhau, hiện tại nàng vẫn còn đang bị khống chế kia kìa!
Nhặt nhiều hơn nữa thì Tô Vũ cũng có thể tùy tiện cướp đi.
Tô Vũ cũng không nóng nảy, mới chỉ một ngày trôi qua mà thôi.
Gấp cái gì.
Từ từ sẽ đến.
Quyển sách của hắn trôi nổi bay xuống, hơn mười đầu cự thú Nhật Nguyệt hiện ra, cùng nhau tề lực vận chuyển Thủy Ngưng châu to lớn, thế mà lại có cảm giác mang không nổi. Rất nhanh, càng nhiều cự thú Nhật Nguyệt hơn xuất hiện!
Một tiếng vang thật lớn, ngọn núi Thủy Ngưng châu đã rơi vào bên trong sách.
Hoàng Cửu thấy Hạ Hổ Vưu còn đang tay nắm tay nhặt, Tô Vũ thì yên lặng chờ đợi, nàng nhịn không được nói: "Chỉ một khối Thủy Ngưng châu này tối thiểu có thể đổi lấy hai vật gánh chịu!"
"Quá ít!" Tô Vũ không cho là đúng, "Cục ráy tai to nhất thì phải ba vật gánh chịu trở lên mới có khả năng suy tính một chút! Đây là thứ đã tích lũy vài vạn năm đấy."
Nếu gom cả hai sợi lông mũi vàng kim kia thì hiện tại tối thiểu Tô Vũ đã thu được bảo vật giá trị tương đương với 5 khối vật gánh chịu, không, hắn còn có rất nhiều sợi lông mũi hơi yếu hơn chút, Tô Vũ đã cắt lấy không ít.
Mới một ngày trôi qua mà hắn đã vơ vét được bảo vật có giá trị hơn 6 vật gánh chịu.
Mà đây chẳng qua chỉ là phụ thêm.
Vốn Tô Vũ đã có 8 vật gánh chịu, hắn dùng hết hai khối cho Văn Minh Chí nên còn thừa lại 6 khối. Hiện tại lại góp nhặt số lượng vật gánh chịu tương đương, mặc dù không phải thật sự là vật gánh chịu nhưng đem đi đổi thì khả năng cao vẫn đổi được.
Nhiều bảo vật như vậy mà Tô Vũ chỉ tốn một ngày đã thu về tay.
Trong khi đó, bên ngoài kia có vô số người, bao gồm cả một vài vô địch đều đang phải điên cuồng vì một khối vật gánh chịu.
Thực ra Tô Vũ phung phí rất nhiều, bằng không thì hắn đã sớm thu được trên 10 khối.
Hoàng Cửu chỉ nhìn không nói gì, nàng không muốn nói chuyện.