Tô Vũ chối ngay: "Sao có thể, có quan hệ gì với ta đâu."
"Không. . . Ta. . . Ta nghe thấy ngươi hô một tiếng gì đó, sau đấy Tinh Vũ phủ đệ liền xảy ra chấn động."
Hạ Hổ Vưu bị hù không nhẹ!
Đậu mè!
Quá kinh dị!
Vừa rồi uy áp từ cơn tức giận kia còn mạnh hơn tằng gia gia Đại Hạ vương của cậu nhiều.
Chuyện này quá đáng sợ!
Bây giờ bọn họ vẫn còn đang ở sâu trong lỗ tai, chưa ra ngoài xem, nếu không thì sẽ phát hiện toàn bộ tầng một đều đã bị phá hỏng, vô số núi cao bị hủy diệt, vô số dòng sông đứt ngang…
Biển cả bao phủ thiên địa, sóng nước thao thiên, vết nứt ở khắp mọi nơi.
Cả Nhân Diện giới biến đổi. . . Người lần trước đã tới nếu còn quay lại thì chắc chắn sẽ không thể nhận ra.
"Không liên quan gì tới ta hết!"
"Vậy vừa rồi ngươi mới nhắc tới cái gì?"
Đến giờ chân Hạ Hổ Vưu còn đang run rẩy, cậu hoài nghi nhìn về phía Tô Vũ, thật sự không liên quan gì đến ngươi sao?
Tô Vũ cười gượng, "Ta không nói gì hết, ta chỉ hô một tiếng thái sơn, lúc ấy ta đang nghĩ tới chuyện của ngươi và Hoàng Cửu, nếu hai người thành đôi thì có phải ngươi nên gọi Liễu sư phụ của ta là thái sơn?"
". . ."
Hạ Hổ Vưu hồ nghi, thật hay giả?
Hình như đúng là hắn đã hô như vậy.
Nhưng mà. . . Tô Vũ vừa hô xong liền xảy ra đại biến, vả lại Tô Vũ cường đại như thế, nhưng ban nãy hắn là người đầu tiên thổ huyết, nói thật đây là việc quá lạ lùng.
Hạ Hổ Vưu quan sát không sai, Tô Vũ đích thật là người đầu tiên gặp trùng kích!
Bị sóng âm phẫn nộ kia trùng kích!
Hắn không chết xem ra là do biển ý chí có Văn Mộ bia bảo hộ.
Bằng không, biển ý chí rất có thể sẽ nổ tung.
Lần này quả thực là chơi lớn rồi, hắn chỉ mang theo một chút nghi hoặc, tùy ý lầu bầu một tiếng mà thôi, nào biết được người đã chết vô số năm lại còn có uy lực như thế, đây là cừu hận lạc ấn vào vào xác thịt rồi sao?
Thật đáng sợ!
Bên cạnh, mặt mũi Hoàng Đằng cũng tái nhợt.
Bọn họ còn khá tốt, lúc này, trong lối đi có một người lảo đảo đi tới, người kia máu me khắp người, sâu bên trong lỗ tai kỳ thật an toàn hơn rất nhiều. Hoàng Cửu ở bên ngoài bị uy áp cùng phẫn nộ bao trùm, ép cho toàn thân bạo liệt, xương cốt đứt gãy, cả người đều là huyết dịch.
Lúc này, nàng vừa đi vào bên trong vừa ho ra máu!
Chờ thấy khóe miệng Tô Vũ cũng dính máu, Hoàng Cửu mới cảm thấy không quá thống khổ nữa, cái tên biến thái kia cũng đã thụ thương!
"Là ngươi làm à?"
Hoàng Cửu chất vấn, Tô Vũ bó tay đáp: "Không phải ta!"
Có quan hệ gì với ta đâu!
Là lão Chu làm!
Sao ai cũng hỏi ta, làm như ta là ác nhân không bằng.
Thật là...
Thần văn chữ “Máu” xuất hiện hấp thu hết huyết dịch trên người, áo bào trắng của Tô Vũ. . . thôi được rồi, bây giờ hắn đang giả làm sói nên không mặc đồ trắng, nom hắn có vẻ hơi bụi bặm, chờ khôi phục thân phận thì hắn nhất định phải mặc áo bào trắng!
Tai trái của Tô Vũ khẽ động, cấp tốc rời bình đài bay trở về.
Hắn lại mở ra 360 nguyên khiếu, mơ hồ nghe được âm thanh điên cuồng ban nãy, Tô Vũ vội khép kín một khiếu huyệt, phiền phức, trước đó còn không nghe thấy rõ, kết quả lần này rèn luyện lỗ tai xong nên nghe được hết thảy, một khi mở 360 khiếu liền có thể nghe được!
Phiền quá đi!
Xem ra, thanh âm này có khả năng đã kéo dài vô số năm, muốn nghe được cần hai điều kiện, thứ nhất mở ra 360 nguyên khiếu, thứ hai lỗ tai từng thối luyện ở đây, bằng không sẽ chẳng thể nào nghe thấy.
Hai điều kiện ấy đều tương đối khó!
Nơi này nhìn như ôn hòa, nhưng một khi không biết chính xác phương thức mà tùy tiện đi lên trên bình đài, để ma âm xuyên tai thì chắc chắn biển ý chí sẽ nổ tung, đầu óc cũng nổ tung!
Tai là nơi không phải ai cũng có thể thối luyện.
Tô Vũ thở hắt ra, "Đi thôi, nơi đây không có thứ gì tốt, sang bên còn lại xem sao!"
Còn có một cái tai nữa.
Rèn luyện toàn bộ, từ đó mắt, tai, mũi đều thối luyện hoàn thành, chỉ còn lại miệng nữa thôi.
Còn về rốn. . . Nơi này không có rốn.
Nhân Diện giới thì lấy đâu ra rốn!
Bách Hội khiếu hẳn là nằm ngay tại lỗ hổng tiến vào tầng hai bên kia.
"Được rồi, trước tiên giải quyết 8 khiếu huyệt đã, về phần huyệt Thần Khuyết ở rốn thì tính sau. Nếu Tinh Vũ phủ đệ chế tạo toàn thân thì nó sẽ nằm tại địa phương khác, tầng khác. . . Cũng có thể vẫn ở tầng này thế nhưng lại rất khó tìm!"
Tô Vũ thầm suy nghĩ, mang theo mấy người rời đi.
Vừa ra tới bên ngoài, vẻ mặt ai nấy đều trở nên ngây ngốc.
Thật sự đã hiểu rõ cái gì gọi là thương hải tang điền.
Nhĩ Hải đã không còn, điều này cũng không tính là gì.
Nhưng khi bọn họ bay ra khỏi lỗ tai, bay ra khỏi vành tai, nhìn lại bốn phía mới thấy đại địa rạn nứt, dãy núi sụp đổ, cả Nhân Diện giới giống như gặp phải ngàn vạn lần tập kích, triệt để hóa thành phế tích!
Trước đó, dù sao cũng là một nơi sơn thanh thủy tú!
Trong nháy mắt mọi thứ đã biến mất.
Trở thành phế tích đổ nát.
Đây chính là một mảnh giới vực rộng lớn, không cần hỏi nhiều cũng biết cả Nhân Diện giới lúc này đều là vẻ hoang tàn như thế.
Tô Vũ không biết rằng một số người may mắn sống sót bây giờ đang phát điên vội vã bay lên lỗ hổng tầng hai.
Mẹ nó, tầng một không có cách nào ở thêm được nữa, bảo vật nhiều đến mấy cũng không dám ở lại!
Đầu tiên là Nhĩ Hải bạo động tập kích mấy chục người, cả đám đều bị dập tan xương nát thịt.
Tiếp theo, cả Nhân Diện giới đều chấn động, Huyết Nguyên, Nhĩ Hải, Song Long hạp, hố trời đều đồng loạt rung chuyển theo, dẫn đến trên trăm người thám hiểm bị hiểm địa đột nhiên bùng nổ giết chết.
Tầng một vốn có hơn nghìn người, gần một nửa đã đi lên tầng hai, còn hơn một nửa ở lại. Hiện tại thì hay rồi, trong năm sáu trăm người ấy, Tô Vũ đã xử lý hai trăm, lần bạo động vừa nãy lại giết thêm quá nửa!
Đến lúc này, cả Nhân Diện giới lớn như vậy, những năm qua đều là nơi có lượng người nhiều nhất, hiện tại, còn sống chưa tới 200 người, mà ai nấy đều đang điên cuồng chạy trốn!
Không thể ở lại!
Chạy mau thôi!
Tầng hai hẳn là sẽ tốt hơn tầng một chút xíu nhỉ?
Tầng một hình như đã xảy ra tai họa gì đó rất khủng khiếp.
Vô số người vừa chạy vừa mắng, mới tới đây không đến hai ngày, chỗ tốt còn chưa mò được gì, các bậc cha chú truyền đạt kinh nghiệm rằng nơi đây vô số bảo vật, mối nguy không lớn, nguy hiểm chủ yếu là do những người khác gây ra, toàn bộ lời dặn dò đó đều trở thành đánh rắm!
Vô nghĩa!
Nào có nguy hiểm gì khác, vạn tộc chưa hề chém giết gì nhau, kết quả hết thảy đều là thiên tai kiếp nạn, đây gọi là không nguy hiểm lắm à?
Đùa nhau chắc?
Dựa theo lời các tộc nói, từ tầng một tới tầng ba cẩn thận một chút, chỉ cần không bị đối thủ thủ tiêu thì thu hoạch đã đủ lời, rất dễ dàng thỏa mãn!
Mà lúc này, tất cả mọi người vội vã bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng!
Ở lối vào thông giữa tầng một và tầng hai bây giờ tụ tập rất nhiều vị cường giả, ai nấy đều ngập tràn sợ hãi, im lặng liếc nhìn nhau. Nhân tộc cũng vậy mà vạn tộc cũng thế, không có bất kỳ ai ôm lòng tranh đấu gì nữa, tranh đấu cái rắm ấy!
"Chạy đi, tầng một điên rồi, không thể ở lại được đâu!"
Có người thê lương nói: "Tộc ta có ba vị tiến vào, vất vả lắm mới lấy được danh ngạch. Chỗ tốt còn chưa thấy thì đã chết mất hai!"
Mẹ nó, quá thảm!
Các tộc khác cũng không nói gì, đều ôm tâm tình suy sụp.
Dựa theo suy nghĩ của bọn họ thì mỗi một tầng một hai ba đều có thể ở lại mười ngày, thám hiểm, tầm bảo, vừa hay đủ một tháng sau rời đi.
Hiện tại thì ngược lại, mới chỉ bắt đầu ngày thứ hai mà thôi!
Tầng một đã không thể lưu lại thêm một giây phút nào.
Bọn họ vừa nói xong, còn có người chưa từ bỏ ý định bày tỏ: "Có lẽ còn có cơ hội. . ."
Đúng lúc này, có người tái mặt, hốt hoảng quát to: "Lại tới nữa rồi, chạy mau!"
Nơi xa, lại có thêm một đợt sóng dữ dội cao ngút trời!
Nhĩ Hải bên phải tiếp tục bạo phát, ầm ầm!
Vô số sóng lớn cuốn tới bốn phương tám hướng, bấy giờ những kẻ trước đó còn muốn nhặt nhạnh ít chỗ tốt đều điên loạn bỏ chạy, không nói hai lời mà bay vọt lên trên cao.
Đừng nói lời vô nghĩa nữa!
Nhặt cái lông á!
Tinh Vũ phủ đệ nổi điên, thật sự nổi điên rồi.
Nhĩ Hải lại bạo động, bọn hắn trơ mắt nhìn nơi xa, có mấy người đang tuyệt vọng chạy về bên này, kết quả nháy mắt đã bị sóng lớn chụp chết!
Chạy thôi!
Chạy mau!
Những sinh linh may mắn sống sót không còn ôm tâm lý cầu tài cầu bảo gì nữa, chỉ lo cắm đầu bỏ chạy, tầng một triệt để hỗn loạn.