Mà ngay khi đám người Tô Vũ tiến vào hố trời.
Bên trong một giới vực âm u, to lớn.
Từng trụ che trời cực lớn nằm san sát nhau, vờn quanh toàn bộ đại giới.
Mà giờ khắc này, tại hoàn cảnh âm u như vậy, Hà Đồ gõ cái bốp vào đầu một tên Tử Linh, cả giận quát: "Ngươi đã đưa lão tử tới đâu? Đây là nơi nào? Đây không phải Tử Linh giới!"
Ta bị truyền tống đến đâu rồi?
Địa phương cổ quái!
Hà Đồ hết sức ngưng trọng, địa phương quỷ quái này khiến y thấy hơi bất an.
Mấy cái trụ cột quanh đây vô cùng kiên cố, cho dù là y thì cũng rất khó phá hủy một cột, then chốt ở chỗ, những cây trụ trời này đều là... Vật sống!
Đúng là một địa phương khiến người ta kinh hãi.
Ngay lúc Hà Đồ đang nói chuyện, một cây cột to lớn đột ngột quét thẳng về phía y.
"Khi dễ ai đấy?"
Hà Đồ lửa giận thao thiên, một chưởng vỗ ra, tử khí cường hãn lập tức tràn lan, một chưởng này đã đánh bay cột nhà. Tốc độ của Tử Linh bên cạnh y cũng cực nhanh, nhanh chóng đấm ra một quyền làm lay động một cây trụ khác.
Hà Đồ không định dây dưa ở đây, đánh xong liền hô: "Đi, ngươi đúng là ngu xuẩn, hại chết ta rồi!"
Y có chút buồn bực!
Ta đường đường là Hà Đồ lại bị một đầu Tử Linh ngu ngốc hố thảm.
Rốt cuộc nó đã truyền tống ta đến đâu?
Nơi đây có vô vàn trụ lớn!
Mỗi một cây trụ lớn đều biết tập kích người, quan trọng là chúng đều rất mạnh mẽ, dù là y thì muốn phá toái chúng cũng không dễ dàng gì. Huống chi, nhiều lắm, nhiều tới đáng sợ.
Lực công kích đã mạnh mà số lượng lại còn nhiều, rất rất nhiều!
Đáng sợ dọa người!
Thứ đồ chơi này, nếu tùy tiện rút xuống một cây đều có thể xem như Địa binh, Thiên binh mà dùng.
Thế nhưng Hà Đồ lại hoàn toàn không có truy cầu gì đối với binh khí, kể cả việc một số trụ lớn cường đại nhất có thể đem ra làm vật gánh chịu thì cũng không khiến y thấy hứng thú.
Bởi vì y không dùng được.
Tử Linh không hợp tam thế thân, đều đã chết, bọn họ làm gì có quá khứ, cũng chẳng có cả tương lai, ở đâu ra tam thế thân mà hợp nhất.
Hiện tại Hà Đồ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Đáng chết, ta mà không mau quay lại, địa bàn của ta bị chiếm thì làm sao bây giờ?
Đối với Tử Linh mà nói, trọng yếu nhất vẫn là Tử Linh Thiên Hà, ngoại trừ cái này thì có rất ít bảo vật có thể làm bọn họ động tâm, bởi vì đơn giản là không có hiệu quả.
Y một bên tránh né trụ lớn tập kích, một bên quay đầu nhìn về phía Tử Linh kia, cả giận quát: "Ngươi có biết làm sao để ra ngoài được không?"
Tên đáng chết, rốt cuộc khi còn sống, ngươi là ai?
Thực lực rất mạnh, mấu chốt là cái tên này bỗng nhiên tiến vào lối đi, sau đó truyền tống cả hai tới một giới vực hoàn toàn xa lạ.
Hà Đồ cũng xem như kiểu người kiến thức rộng rãi, dù trí nhớ có thiếu sót một chút thì cũng không đến mức không có ấn tượng gì.
Khi còn sống, y tin chắc rằng mình chưa từng đến đây.
Chư thiên vạn giới, đến cùng còn có nơi nào mà Hà Đồ y chưa từng đi qua?
Hà Đồ thật sự hồ nghi, đúng là địa phương quỷ quái!
Mà đầu Tử Linh ngốc ngốc bên kia lại không nói chuyện, nó vừa thức tỉnh, trí nhớ còn đang chậm rãi khôi phục, thiếu hụt rất nhiều ký ức dẫn tới hành vi của nó cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Thế nhưng kẻ có thể thức tỉnh từ bên trong Tử Linh Trường Hà, đại biểu nó sẽ dần dần khôi phục linh trí rõ rệt, về sau sẽ giống như đám Tinh Nguyệt bọn họ.
Hà Đồ thấy Tử Linh không nói lời nào, có lẽ là nó không biết nên nói cái gì, y bèn gõ đầu nó cái bốp lần nữa, "Ngươi nhìn ngươi xem, hành xác chúng ta đến nơi nào đây? Đáng chết, gần nhất khẳng định lão quỷ kia sẽ sống rất dễ chịu, không có ai công kích lão!"
Hà Đồ cực kỳ không vui, hiện tại vắng y, không có ai công kích lối đi, chắc chắn lão rùa đen đang rất thoải mái. Thậm chí lão muốn tùy ý ra khỏi thành đều được!
Đầu Tử Linh kia vẫn ngốc trệ như cũ, bất quá bị đối phương đánh mấy lần, dường như nó không quá thích ứng, cái đầu hơi lay động, đang chạy theo Hà Đồ một hồi, bỗng nhiên nó lên tiếng: "Lên. . . Đi lên. . . Hẳn là. . . Có thể lên đi. . ."
Đi lên?
Hà Đồ nhìn lít nha lít nhít trụ lớn ở phía trên kia, bất giác thấy đau răng. Ngươi nói đơn giản thật.
Đám trụ lớn đó đã hình thành đại trận, liên hoàn công kích phía dưới, dù là y thì cũng thấy khó chịu.
Đi lên là có thể thoát ra sao?
Hà Đồ suy nghĩ một chút, thôi được rồi, ta lại tin ngươi một lần, ngươi là cái đồ hố người ngớ ngẩn, nếu lên đó mà không ra được, ta liền hút sạch ngươi để giúp bản thân mạnh lên!
Hai vị Tử Linh cấp tốc đằng không.
Vô số trụ lớn đuổi giết tới, Hà Đồ dùng một chưởng vỗ bay một loạt, rất nhanh, một đường bay lượn, bay đến không gian đỉnh chóp phía trên cao.
“Rầm!”
Hà Đồ lại vỗ bay mấy trăm cây trụ lớn, có điều lúc này y cũng phải kịch liệt thở hổn hà hổn hển. Đứng từ trên cao nhìn xuống, Hà Đồ nhịn không được nói: "Cái đám quỷ quái này sao lại giống tóc vậy? Lẽ nào thật sự là tóc nên nơi đây mới xuất hiện nhiều trụ lớn như thế?"
Tóc!
Đúng vậy, tóc dài rủ xuống.
Hà Đồ vừa mắng vừa tiếp tục phóng lên trên, xuyên qua đại trận trụ lớn, dường như y đã thấy được vài điểm sáng le lói.
Hà Đồ lập tức mừng rỡ!
Có nghĩa là ta sắp thoát ra ngoài rồi?
Mấu chốt là, rốt cuộc ta đang ở đâu?
Chẳng lẽ. . . Đây là chư thiên vạn giới?
Như vậy chẳng phải là nói, ngoại trừ lối đi Tử Linh thì người ở Tử Linh giới còn có thể ra ngoài bằng những biện pháp khác?
Nếu là như thế, vậy ta còn đấu suốt với lão rùa đen làm gì?
Ta có thể trực tiếp dẫn người đi từ lối bên này để thoát ra ngoài, bất quá vẫn có điểm nguy hiểm, Tử Linh quân chủ bình thường có thể sẽ bị vô số cây trụ lớn ở đây xử lý, bởi vì ngay chính y còn suýt chút nữa đã bị nguy hiểm tính mạng.
Cũng may, chiến lực của gia hỏa vừa mới thức tỉnh này không yếu, đôi bên cùng giúp đỡ nhau nên mới có thể an toàn đi lên.
Rất nhanh, Hà Đồ liền mang theo ngốc ngốc Tử Linh bay dọc theo một cây trụ lớn, một mực hướng lên trên cao.
Thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, y vẫn thấy hết sức cổ quái. Càng quan sát thì y lại càng thấy những cây cột này trông rất giống dáng vẻ tóc người rủ xuống.
Cao thấp không đều!
Hay nói đúng hơn là dài ngắn không đồng đều!
Hà Đồ bay sát vào bên trong, y có cảm giác như đang áp vào da đầu, có điều nhìn bằng mắt thường thì lại không giống lắm, bởi vì ‘da đầu’ của kẻ này cứng rắn hệt như tường đồng vách sắt, cho dù là y thì cũng không dễ để đánh vỡ được lớp ngăn rắn chắc ấy.
Không có cách, Hà Đồ đành phải tiếp tục hướng bên trên bay.
Còn may công kích đã giảm bớt dần, theo khoảng cách Hà Đồ bay vượt lên cao, những cây cột khổ lớn đã bắt đầu thưa thớt, mơ hồ trong đó, y đã thấy được ánh sáng ngày một rõ rệt.
Một lát sau, y cùng ngốc ngốc xuyên qua vô số sợi tóc, rơi xuống một cái bình đài to lớn, xét cho kỹ ra thì có vẻ đây không phải là bình đài, mà là... cái trán.
Giờ phút này, vẻ mặt Hà Đồ vô cùng quỷ dị.