Ánh mắt Hà Đồ biến ảo, nhìn về phía ngốc ngốc, chần chờ hỏi: "Khi ngươi còn sống đã từng đến đây sao? Đây là đâu?”
Dứt lời, y đột ngột quay ngoắt về phía sau, nơi đó có một cái gì đấy hơi thu hút y, nhìn kỹ lại thì là tầng một màng mỏng, lồng ánh sáng, trông tựa như giới bích.
Y đi lên trước, mơ hồ trong đó có thể thấy một ít tình huống đối diện.
Tử khí trong mắt Hà Đồ đại thịnh, thần quang hiển hiện.
Giờ phút này, ánh mắt y nhìn thấu tấm màng mỏng kia, thấy được cảnh sắc cực kỳ quen thuộc bên trong.
Nơi xa xa, có một dãy núi kéo dài liên miên bất tuyệt.
"Mi Sơn. . ."
Hà Đồ thì thào một tiếng, Mi Sơn!
Đúng vậy, chính là Mi Sơn!
Nghĩ tới đây, bất giác Hà Đồ giật nảy mình.
Đích thực là Mi Sơn!
Y cấp tốc nhìn xuống phía dưới, rồi lại nhìn một lượt khắp tứ phương, trong lòng như thể trỗi dậy ngàn cơn sóng trào.
"Má nó!"
Hà Đồ kinh hãi.
Ta. . . Ta đang ở ngay trong Tinh Vũ phủ đệ!
Không, không thích hợp!
Ở Tinh Vũ phủ đệ, Mi Sơn sẽ nằm ở tầng một, vậy ta đang ở đâu?
Thấp hơn tầng một?
Tầng hầm?
"Tinh Vũ phủ đệ có tầng hầm?"
"Không đúng, không đúng. . . Cái này. . . Cái này có liên quan đến Tử Linh giới vực!"
Hà Đồ triệt để biến sắc, không lẽ ta đã quên lãng chuyện gì?
Y không phải cường giả thời thượng cổ, y là cường giả thức tỉnh trong đợt thủy triều chi biến lần thứ nhất, thế nhưng, y chính là hậu duệ, là huyết mạch của cường giả thời thượng cổ, sở hữu Huyết Mạch Chi Lực nồng đậm.
Giờ phút này, trong lòng y run lên.
Từ Tử Linh giới, y bị truyền tống đến tầng hầm Tinh Vũ phủ đệ, điều này đại biểu cái gì?
Đại biểu Tinh Vũ phủ đệ có thể quán xuyên chư thiên vạn giới và giới vực Tử Linh!
Thực đáng sợ!
Đương nhiên, kỳ thật tại Tử Linh giới có một thông đạo đi ra Tinh Vũ phủ đệ, thế nhưng lối đi kia hết sức phức tạp, vả lại còn mở tại tầng bảy, đồng thời do có quy tắc hạn chế nên Tử Linh rất khó đi ra.
Thế nhưng tầng hầm này. . . Dường như không có bất kỳ quy tắc hạn chế nào.
Nói một cách khác, cửa thông đạo tại tầng bảy hệt như nhà tù, mà kẻ trông coi giám sát chính là quy tắc. Quy tắc cho ngươi ra ngoài, ngươi mới có thể đi ra; quy tắc buộc ngươi trở về, ngươi liền phải quay đầu!
Mà nơi này có thể nói chính là cửa sau, quan trọng hơn là còn không có ‘quản ngục’.
Hà Đồ chợt nghĩ tới một chuyện, một khi y từ chỗ này tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, sau đó theo Tinh Vũ phủ đệ truyền tống rút lui. . . Như vậy nó sẽ truyền tống y về vạn giới, hay là hồi trở lại giới vực Tử Linh?
Bất kể nói thế nào. . . Dù là truyền tống về giới vực Tử Linh thì cũng chẳng sao. Điều này đại biểu một việc, ấy là y có khả năng không bị hạn chế bởi quy tắc, có thể tự do hành động trong phạm vi Tinh Vũ phủ đệ.
Trong lòng Hà Đồ nhấc lên gợn sóng, đột nhiên, y nhìn thẳng về phía ngốc ngốc, trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi là ai? Là vô tình hay cố ý truyền tống đến đây? Không ngờ từ Tử Linh giới lại có thể truyền tống tới lối đi Tinh Vũ phủ đệ. . . Lối đi. . . Đáng sợ thật!"
"360 sao trời, 360 thông đạo! Đối ứng với số lượng lối đi đặc thù... Cái này. . . Đúng rồi, ta hiểu rồi. Hình như Tinh Vũ phủ đệ đã mở ra, vậy thì đây chính là lối đi đặc thù, nó cũng đồng thời mở ra cùng lúc với các lối vào chính thức."
Trong lòng Hà Đồ hiện lên vô số suy nghĩ.
Sau một khắc, y bỗng hét lên: "Tô Vũ!"
Lần trước tên hỗn đản ấy đã dám khiêu khích ta, lần này hắn cũng tới đây đúng không?
Hắn đã vào trong chưa?
"Tô Vũ!"
Hà Đồ phá lên cười lớn, lộ ra hàm răng đen như mực vì bị tử khí hun quanh năm suốt tháng.
Tô Vũ, ngươi đến rồi phải không?
Ta đã tiến vào Tinh Vũ phủ đệ rồi đây.
"Ha ha ha!"
Hà Đồ cười to, vui vẻ vô cùng.
Y nhìn về phía ngốc ngốc, hào hứng nói: "Đi thôi, tham quan Tinh Vũ phủ đệ!"
Chỗ y đang đứng hiện tại xem như tầng hầm.
Hà Đồ đoán được đại khái mình đang ở đâu -- cái trán!
Mà những cây trụ lớn ban nãy đều là tóc. . . Trong lòng y lại nổi lên vài suy nghĩ, thế nhưng y không dám nói ra, thật đáng sợ, trước đây y chưa từng cân nhắc qua điểm này.
Mẹ nó!
Thật sự có tóc!
Vả lại còn thông xuyên qua Tử Linh giới.
Nhân Diện giới tuy có điểm giống mặt người, nhưng không có nghĩa là vì vậy mà mọi người đều cảm thấy đây thật sự là mặt người, trước đó bọn họ cho rằng kẻ kiến tạo Tinh Vũ phủ đệ hơi có chút ác ý mà thôi.
Thế nhưng phát hiện mới rồi đã khiến Hà Đồ thất kinh.
Đây chỉ là trò đùa dai ác ý của người kiến tạo sao?
Có cần thiết phải làm tỉ mỉ tới độ chế tạo ra cả tóc người không?
Đang nghĩ ngợi, bịch một tiếng, y đụng phải hàng rào bên trên, Hà Đồ hơi sửng sốt, không thể đi qua?
Y nhíu mày, lần nữa vỗ xuống một chưởng, hàng rào hơi hơi chấn động một chút, thế nhưng không hề có dấu hiệu nứt vỡ.
"Ra không được?"
Không thể nào!
Hà Đồ suy nghĩ một thoáng, rất nhanh đã đoán ra được vấn đề.
Tinh Vũ phủ đệ đều có lối đi cố định, xem ra hẳn là nơi này chưa đúng vị trí, dẫn tới vô phương tiến vào.
Không có việc gì, ta có thể chậm rãi tìm lối đi chính xác ở quanh đây.
Hà Đồ cười đắc ý không ngừng, thế mà ta lại đến được Tinh Vũ phủ đệ.
Nói như vậy, lần này ta có thể trực tiếp tiếp xúc với đám hậu bối của chư thiên vạn giới.
Nhất là Tô Vũ!
Tốt nhất là ngươi hãy vào đây, hơn nữa là còn sống sót khỏe mạnh cho ta.
Lần trước khi khiêu khích ta, tiểu tử nhà ngươi hết sức hung hăng càn quấy, không chỉ đánh nổ tàn niệm của bản tọa mà còn dám lớn tiếng châm chọc, thậm chí còn không cho ta cơ hội mắng lại.
Chờ xem!
Lần này để ta gặp được ngươi, ngươi sẽ phải hối hận!
Hà Đồ bắt đầu tìm lối đi, chuẩn bị tiến vào tầng một.