Tô Vũ không vội đi tầm bảo, bỏ công mài dao sẽ chẻ củi nhanh hơn. Vả lại thứ mà dễ dàng tìm thấy thì mọi người đều đã lấy hết, hắn có muốn kiếm bảo vật cũng phải kiếm ở những nơi mà mọi người không thấy được.
"Thái Sơn!"
Tô Vũ mở phong bế khiếu huyệt ra, tùy ý hô một tiếng, thanh âm không lớn, hắn không định để cho đám người Hạ Hổ Vưu nghe được.
Có điều âm thanh như vậy đã đủ.
Oanh!
Hỏa diễm bùng nổ, lão Chu hết sức táo bạo, "Thái Sơn ở đâu?"
"Ở đâu?"
". . ."
Trước đó khi ở tầng một, lão Chu đã giận dữ không ít lần khiến tầng một bùng nổ lợi hại, hiện tại đến tầng hai, tàn niệm của lão Chu lại cảm nhận được âm thanh mới rồi, lão cho rằng Thái Sơn đang ở ngay đây, thế nên liền điên cuồng nổi giận.
Trời rung đất lắc!
Hỏa diễm bốc lên!
Toàn bộ giới vực trong nháy mắt đã biến thành biển lửa, hàng loạt dung nham dâng trào, đây là dấu hiệu mạch máu muốn nổ tung.
Thái Sơn đang ở ngay trên cổ mình?
Gã dám cưỡi trên cổ mình?
Đây đại khái là tâm tư của lão Chu, tàn niệm hết sức ngu xuẩn, chỉ có một ít chấp niệm tồn tại, còn lại thì chẳng thể suy nghĩ gì khác.
Kẻ lão Chu hận nhất dĩ nhiên là Thái Sơn, thế nên chỉ cần nghe đến tên người này thì lão Chu liền triệt để bùng nổ. Hỏa diễm khắp tầng hai bốc lên, ầm ầm không dứt.
Chấn động bốn phương!
Nơi xa có người bay lên trời, kêu thảm một tiếng, bất quá vẫn bị hỏa diễm bùng lên đốt cháy sạch sẽ.
Đám người Hạ Hổ Vưu hoảng sợ lùi lại, Hạ Hổ Vưu nhịn không được nuốt nước miếng, nói: "Cái này. . . Có lẽ người của chúng ta cũng đang ở đây, Tô Vũ, ngươi. . ."
Lỡ đâu ngươi giết luôn bọn họ thì sao?
Tô Vũ cười đáp: "Không có quan hệ với ta, tự nhiên nơi đây bùng nổ mà thôi!"
Về phần mấy người lão sư có đang ở tầng hai hay không thì Tô Vũ không lo.
Mục tiêu của bọn họ là Thiên Hà cát, chắc chắn sẽ nhanh chóng lên tầng ba.
Chấn động đang diễn ra khiến tâm tình Tô Vũ thả lỏng hẳn. Tốt lắm, rõ ràng hai chữ “Thái Sơn” cũng có hiệu quả ở tầng hai. Như vậy là hắn có bùa bảo mệnh rồi.
Có điều hơi phí phạm!
Tô Vũ phong bế khiếu huyệt lại, hắn không muốn lão Chu tàn sát cả tầng hai, nếu người nơi đây đều chết hết thì hắn biết nhặt xác kiểu gì, Văn Minh Chí của hắn còn đang chờ bọn họ tiến vào trong đây.
Tốt nhất là lão Chu đừng giết chết Văn Minh sư, ta còn phải dựa vào bọn họ để hoàn thiện Thần khiếu của chính mình đây.
Đến tầng hai, bảo vật không phải là thứ then chốt, mục tiêu của Tô Vũ là giết người nhặt xác, rút ra tinh huyết, xem thử xem có tộc nào có nhiều thêm Thần khiếu mà hắn chưa biết hay không.
Trận bạo động mới rồi đã khiến mấy chục sinh linh vẫn lạc, tính đến hiện tại thì số lượng sinh linh còn sống sót chưa tới được 3000.
. . .
Tầng hai.
Trong một góc xa xa so với nơi hỏa diễm vừa mới bốc lên.
Đạo Thành thở dài một tiếng, thần văn trong tay vờn quanh, một lát sau, y mở miệng nói: "Đi thôi, lên tầng ba! Tầng hai có phiền toái tới rồi, chỉ sợ đại hung xuất hiện ở tầng một đã lên tới tầng hai!"
Bên cạnh, Huyền Vô Cực cau mày hỏi: "Đạo Thành, ngươi xác định là hung vật chứ không phải biến cố tự nhiên?"
Đạo Thành ngưng trọng nói: "Là cố ý, trước đó ta không thể xác định, nhưng hiện tại ta có thể chắc chắn trăm phần trăm. Thời điểm tầng một xảy ra biến cố thì tầng hai tuy cũng có rung chuyển, thế nhưng rõ ràng không hề nghiêm trọng như mới rồi. Hiện tại tầng hai bỗng kịch biến, tuyệt đối không phải biến cố tự nhiên! Ta tính toán một thoáng. . . Đây là điềm dữ! Đi thôi, không thể dừng lại, bằng không thì chúng ta đều phải chết. Tốt nhất có thể lên đến tầng bảy tìm kiếm bảo hộ, lần này thăm dò thật sự là nguy hiểm vô cùng!"
Huyền Vô Cực gật đầu, đối với khả năng bói toán của Đạo Thành thì hắn tương đối tin tưởng, trầm giọng nói: "Có điều. . ."
Hắn nhìn thoáng qua ngọn lửa phía trước, bên trong mơ hồ có thể thấy được một gốc tiểu thụ đỏ như máu, luyên tiếc nói: "Phải từ bỏ gốc Long Huyết thụ kia sao? Gốc cây này còn lớn hơn gốc cây lưu lạc ở Tinh Thần Hải lần trước, vả lại còn cổ xưa hơn, chỉ cần xua tan tầng huyết hỏa bên ngoài thì chúng ta là có thể bắt nó tới tay. . ."
"Đi thôi!"
Đạo Thành nói khẽ: "Muốn giải quyết tầng hỏa diễm ấy thì tối thiểu phải mấy ba ngày!"
Vốn dĩ ba ngày không dài, nếu như bọn họ có thể loại bỏ hỏa diễm, lấy đi gốc Long Huyết thụ kia để bán cho Long tộc thì chắc chắn có thể đổi được tối thiểu một khối vật gánh chịu.
Mấu chốt là, ba ngày sẽ xảy ra vô số biến cố, tình huống hiện tại không an toàn.
Huyền Vô Cực hết sức tiếc nuối, bên cạnh hắn, mấy vị Tiên tộc khác cũng không bỏ được, có người đề xuất: "Đạo Thành, hay là các ngươi đi trước đi, chúng ta lưu lại thử xem, chờ lấy được đồ vật rồi thì lại đi tìm các ngươi tụ hợp!"
Đạo Thành biết bọn hắn không nỡ từ bỏ, ngay cả chính y cũng chẳng muốn bỏ qua bảo vật trước mắt.
Gia gia y rất cần vật gánh chịu, lấy được thứ này thì hết thảy tiền tài bỏ ra trước đó xem như đều đáng giá. Bất quá… Thần văn lần nữa xoay quanh đầu ngón tay y… Tách một tiếng, thần văn nứt ra.
Sắc mặt Đạo Thành tái đi!
Đại hung!
Hung hiểm vô cùng, thậm chí so với trước còn muốn hung hiểm hơn.
Ba ngày?
Đừng đùa, y còn sợ chậm thêm vài giờ nữa có khi cả đám đều táng mạng tại đây.
"Vậy các ngươi tùy ý, ta đã nói rồi, nơi này rất nguy hiểm, ta không muốn lãng phí thời gian nữa!"
Đạo Thành dứt lời liền cấp tốc bay đi!
Rút lui!
Y cảm nhận được nguy cơ tử vong nồng đậm.
Huyền Vô Cực thấy đối phương rời đi thì không khỏi nhíu mày, có điều suy nghĩ một chút, hắn cũng phá không bám theo.
Bọn hắn vừa đi, một vị cường giả Sơn Hải của Tiên tộc liền cười nhạo, "Lá gan của Đạo Thành càng ngày càng nhỏ! Từ khi Cửu Huyền bị giết, y liền sợ Tô Vũ vỡ mật, hành xử rụt đầu không chút khí phách. Đừng nhìn tên còn treo trên Thiên bảng mà lầm, nếu để ta nói thì chỉ dựa vào phách lực này, y không xứng có tên trên Thiên bảng!"
Có tiên nữ khẽ cười bảo: "Người ta gọi đó là trọng tình, Cửu Huyền bị giết khiến trong lòng Đạo Thành khó chịu, kỳ thật như vậy cũng tốt mà. . ."
"Thế thì ngươi gả cho y đi."
"Vậy cũng phải đợi y coi trọng ta mới được!"
". . ."
Hơn mười vị Tiên tộc trêu ghẹo lẫn nhau.
Về phần ban nãy dung nham bùng nổ thì bọn họ không quá lo lắng, bởi vì Tinh Vũ phủ đệ cũng chẳng phải bạo động lần đầu, từ hôm qua đến giờ đã bạo động mấy lần rồi.
Giờ phút này, mọi người dồn dập nhìn về phía ngọn lửa bao quanh bên ngoài Long Huyết thụ, phía trên lủng lẳng Long Huyết quả, Sơn Hải Tiên tộc cảm khái: "Đúng là thứ tốt! Đáng tiếc Tiên tộc phục dụng lại không phù hợp!"
Cũng nhờ mấy lần dị động hôm qua nên gốc cây này mới lộ diện, bằng không người phía trước đã sớm phát hiện, cũng không tới phiên bọn hắn.
Đây là cơ duyên!
Thế mà hai gia hỏa Đạo Thành và Huyền Vô Cực kia lại chạy mất.
Thôi, chạy cũng tốt!
Bằng không có bọn họ ở đây, có chiếm lĩnh được gốc cây này thì chưa chắc những người khác đã được phân bao nhiêu chỗ tốt.
Tiên nữ trước đó nói chuyện tươi cười bảo: "Cổ Tru, lấy được thứ này thì nhớ chia cho chúng ta một ít, không nên độc chiếm, ngươi là huyết mạch Tiên Hoàng, thân phận tôn quý, ngươi ăn thịt thì cũng phải cho chúng ta húp chút nước đấy."
Cổ Tru chính là vị Sơn Hải Tiên tộc, nghe vậy thì sảng khoái đáp: "Yên tâm đi, một kiện vật gánh chịu mà thôi, còn chưa tới mức khiến Cổ Tiên nhất tộc ta vì cái này mà từ bỏ hết thảy mặt mũi. Ta cũng không phải Đạo Thành, gia gia của y mới có nhu cầu cấp bách với vật gánh chịu."
Nói xong, Cổ Tru liền tiến đến gần cổ thụ, đoạn nói: "Đừng chậm trễ thời gian, Đạo Thành đã bói toán nói là điềm đại hung, mặc dù ta không tin hoàn toàn thế nhưng cũng không thể một điểm đều không tin, gần nhất dị biến nhiều, các ngươi cẩn thận một chút, nhanh chóng giải quyết hỏa diễm rồi lấy thứ này, sau đó chúng ta sẽ lập tức rời khỏi tầng hai!"
Mấy vị Tiên tộc bắt đầu bày trận, phát ra nguyên khí, áp chế tầng hỏa diễm bao quanh bên ngoài cổ thụ.
Không có Huyền Vô Cực và Đạo Thành hỗ trợ, tối thiểu phải mất ba bốn ngày mới được.
Thấy hai người kia chạy, kỳ thật trong lòng mọi người cũng có điểm lo lắng.
Thế nhưng bọn họ luyến tiếc thứ trước mắt, thật sự là quá quý giá!
Đối với bất kỳ người nào mà nói thì vật gánh chịu đều là chí bảo, bọn họ cũng không phải Tô Vũ, bên người có sẵn vô địch đánh giết tam thế thân của vô địch khác để hắn đi nhặt của hời.
------
Đăng quả chương này là để chin nhỗi cả nhà á :((((((( Tuần này tớ được bên công ty cử đi học khóa bồi dưỡng Nghiệp vụ, thời gian học khá ngắn, chỉ trong 10 ngày là phải làm luận xong để thi lấy bằng luôn. Chính vì vậy nên lịch học được xếp khá gắt, tại tớ còn phải đi làm nữa, không thể bỏ mặc công việc trong suốt thời gian đi học luôn được. Nên là trong 10 ngày tới chắc tớ sẽ không ra chương, hoặc cố lắm thì chắc cũng ra khá ít, tại thật sự là tớ cân không nổi thời gian vừa làm vừa học vừa làm luận vừa dịch truyện. Cả nhà thông cảm nha, đợi kết thúc khóa học xong thì tớ sẽ cố cày đêm bù lại cho cả nhà sau nheee ~ Mấy ngày này mong mọi người eo thưn thông cảm cho tớ ha. Chúc cả nhà ngủ ngon <3