Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2089 - Chương 2089: Hỏa Diễm Sơn

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2089: Hỏa Diễm Sơn
 

Hà Đồ một bên du đãng, một bên dùng tư thái chủ nhân giảng giải cho ngốc ngốc: "Biết chủ nhân của Liệp Thiên các không? Chính là Giám Thiên Hầu, kỳ thật địa vị của hắn thấp hơn so với tiên tổ nhà ta. Tiên tổ nhà ta là một trong các vị Nhân vương lợi hại nhất, dù đặt tại chư thiên cũng là đại nhân vật một phương. Trong khi đó Giám Thiên Hầu thấp hơn ngài ấy một bậc. Bất quá nói đến địa vị thì vẫn cao hơn một chút so với lão rùa đen. Lão già kia chỉ là Trấn Linh tướng quân, thế nhưng thực lực lão rùa đen rất mạnh, có điều lão lười đi tranh, bằng không thì có khi đã được phong làm Trấn Linh Hầu!"

Ngốc ngốc không nói gì.

Hà Đồ tương đối nhàn rỗi, thế nên không ngại lải nhải cho đầu Tử Linh đi bên cạnh nghe: "Không biết đẳng cấp cường giả thời kỳ thượng cổ sao? Ngươi không phải là thượng cổ Tử Linh à? Thực lực ngươi không yếu, nếu không phải thượng cổ Tử Linh thì hẳn là thời kỳ của ta. Thời kỳ thượng cổ, Nhân Hoàng vi tôn, dưới ngài là Nhân vương và Bán Hoàng các tộc. Xét theo địa vị thì Bán Hoàng các tộc đều ngang nhau. Dưới nữa chính là các đại hầu gia. Tính ra thì địa vị của Giám Thiên Hầu rất được, trong số các vị cường giả còn sống sót từ thời thượng cổ đến giờ thì địa vị của hắn là cao nhất.”

Hà Đồ đã đi đến Song Long hạp, tiện tay đem một tiểu tử đang trốn tránh tại đây hóa thành Tử Linh, vị này là cường giả Thần tộc, vất vả lắm mới tránh thoát một kiếp dưới tay Tô Vũ, nào ngờ xui xẻo chạm mặt Hà Đồ, nháy mắt đã biến thành Tử Linh, đúng là oan ức thấu tận trời xanh.

Tử Linh mới mê man đi theo phía sau y, Hà Đồ chẳng thèm liếc nhìn một lần.

"Đây là Song Long hạp, là vị trí lỗ mũi. Nếu nơi này thật sự nhân hóa thì đúng là đáng sợ!"

Hà Đồ sờ cằm, "Cũng không nghe nói thượng cổ có vị cường giả nào bị người chém giết rồi rèn đúc tạo thành Tinh Vũ phủ đệ, chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều, chỉ là chế tạo giống hình người mà thôi?"

Y cũng không nắm rõ tình huống.

Hà Đồ bỗng khựng lại, khó hiểu hỏi: "Hình như có người đang gọi ta, ngươi có nghe không?"

". . ."

Ngốc ngốc nhìn y, lắc lắc đầu đáp: "Không có. . ."

"Không có sao?"

Hà Đồ nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Aiiiz, đúng là người đã chết, giác quan đều không còn nhạy cảm nữa."

Khi y còn sống đã từng mở hết 360 nguyên khiếu.

Điểm này Tô Vũ không biết, thế nhưng Tô Vũ từng có suy đoán, bởi vì Hà Đồ cũng có thể tu luyện nguyên khiếu nghịch chuyển chi pháp, cho nên khi trước y mới có thể phóng thích Tử Linh quân chủ ra ngoài.

Hà Đồ mơ hồ nghe thấy một vài thanh âm, thế nhưng không rõ ràng lắm, điều này càng làm cho y thêm tò mò, rốt cuộc tầng một đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh, y đã mang theo ngốc ngốc và đầu Tử Linh nhỏ yếu cùng tiến nhập Song Long hạp, lập tức có vô số Triền Long Mộc hướng y cuốn tới, bất quá so với lít nha lít nhít cột trụ lớn bên chỗ da đầu bên kia thì sức công kích của số lông mũi này yếu hơn nhiều.

. . .

Tô Vũ đã xuất hiện ở tầng hai.

Vừa lên tới, tức thì có người kinh ngạc thốt lên: "Tầng một vẫn còn người sống sao, đây là Ma Lang nhất tộc?"

"Hắn còn chưa chết, xem ra đã vơ vét được không ít bảo vật, đại nhân ngài xem. . ."

Tô Vũ chẳng buồn nhiều lời, tiện tay ném sách ra, lại mở mắt nhìn thẳng vào bọn chúng, 1 vị cường giả Sơn Hải và 6 vị Lăng Vân nhanh chóng tan biến dưới ánh sáng thần thánh toát ra từ Văn Minh Chí.

Đây là đám gia hỏa thường ngăn cửa giết người đoạt bảo.

Loại người này rất thường gặp.

Tầng một tuy xảy ra biến cố lớn, thế nhưng cũng tỷ lệ thuận với kỳ ngộ, cho nên phàm là kẻ không chết thì ít nhiều gì cũng đã thu hoạch được không ít bảo vật.

Đám người này trông coi ngay lối vào tầng hai chính là vì muốn giết người cướp của.

Đối với bọn chúng, hiển nhiên Tô Vũ hoàn toàn không khách khí, hắn mặc kệ trong đám này có Nhân tộc hay không.

Quan điểm của hắn rất rõ ràng, hắn không cố ý nhắm vào Nhân tộc để giết, ngược lại cũng sẽ không thánh mẫu tránh né, không đụng đến Nhân tộc.

Chờ đến khi mấy người Hạ Hổ Vưu mở mắt ra thì trước mặt đã chẳng còn lại ai.

Vừa nãy bọn họ cũng có nghe thanh âm bàn tán của mấy gia hỏa kia, có điều vừa mở mắt ra thì đã thấy đối diện trống trơn, suýt tí nữa còn cho là mình nghe lầm.

Nhưng sau khi trông thấy Tô Vũ thu hồi quyển sách trong tay thì trong lòng cả ba đều âm thầm chấn động.

Không có nghe nhầm!

Người đã chết!

Bị Tô Vũ giết rồi!

. . .

Mà lúc bấy giờ ở bên ngoài, các vị cường giả lại chứng kiến 7 lối đi sụp đổ cùng lúc.

Chết ở đâu đây?

Dựa vào thực lực này thì hẳn là đang ở tầng hai hoặc tầng ba.

Bất quá chỉ chết 7 mạng, vẫn còn trong phạm vi chịu được, nếu xui xẻo tao ngộ một tên Sơn Hải cao trọng thì việc bị thuấn sát đồng thời là chuyện hoàn toàn có khả năng.

Tình huống này dĩ nhiên khác biệt so với việc tầng một chết cả trăm người cùng lúc trước đó.

Không chỉ 7 tên đó bị giết, mà giờ phút này, ở tầng một cũng liên tục có người ngã xuống.

Hà Đồ không có hứng thú đi tìm giết ai, thế nhưng trên đường y đi, kẻ nào xui xẻo gặp phải thì đều bị y tiện tay chuyển đổi thành Tử Linh.

"Lại chết thêm 20 người nữa!"

Vô địch thở dài, vừa vặn còn lại 3000, xem như đã chết một phần sáu.

Có người lên tiếng: "Còn may là mấy lần biến động trước đó đều chỉ đào thải kẻ yếu, đại bộ phận cường giả đều còn sống, chớ bi quan như vậy, kẻ yếu đi vào Tinh Vũ phủ đệ thì việc tử vong là chuyện đã lường trước."

Ngẫm lại thì đúng là cường giả vẫn lạc không nhiều, Nhật Nguyệt chỉ mới chết vài người, phần lớn đều là Đằng Không cùng Lăng Vân.

. . .

"Ở đây là tầng hai?"

Sau khi diệt sát những tên kia xong, lúc này Tô Vũ mới có thời gian quan sát tứ phía.

Tầng hai không giống tầng một, không chỉ không giống nhau, nói cho chính xác ra là hai tầng này thuộc hai phong cách hoàn toàn khác biệt.

Thứ đập vào mắt ngay khi vừa bước đến tầng hai chính là dung nham, khắp nơi đều là dung nham, hỏa diễm, khí tức huyết hỏa tràn ngập.

Hoàng Cửu giới thiệu: "Tầng hai là Hỏa Diễm sơn, theo truyền thuyết, thời đại thượng cổ có một vị cường giả Huyết Hỏa ma tộc đại chiến với một vị cường giả Hỏa Linh tộc của Ngũ Hành tộc. Cho nên mới lưu lại Hỏa Diễm sơn chi giới."

Tô Vũ bật cười, "Mạch máu trên cổ mà thôi, các ngươi còn coi là thật, còn cái gì mà cường giả thời thượng cổ đại chiến nữa chứ!"

Vô nghĩa!

Hắn xem xét một vòng, nếu không có tầng một để so sánh thì thật sự nơi này đúng là một điểm dấu hiệu cũng nhìn không ra.

Có điều đã biết được bí mật của tầng một, thế nên theo Tô Vũ phán đoán, những cái khe rãnh dung nham kia chính là do mạch máu biến thành.

Trên cổ có khá nhiều mạch máu, tạo thành dấu hiệu như vậy cũng là chuyện thường.

Hoàng Cửu không phản bác. Dựa theo lời Tô Vũ giải thích thì rất có thể nơi bọn họ đang đứng là cần cổ của đối phương, có điều… Mọi người không dám suy nghĩ tiếp nữa.

Bởi vì hết sức đáng sợ!

Thời đại thượng cổ, một vị cường giả vô cùng cường đại đã bị Nhân Hoàng giết chết, sau đó Nhân Hoàng trút ngược thi thể đối phương lên cắm xuống đất, đầu bị bẻ gãy, tóc thì cắm vào Tử Linh giới, thậm chí Nhân Hoàng còn thuận tiện rèn đúc thi thể của kẻ đó thành Tinh Vũ phủ đệ. . .

Má nó, càng nghĩ càng đáng sợ!

Đương nhiên giờ phút này bọn họ còn chưa phát hiện được sự tình về tóc, bởi vì không tìm thấy.

Tô Vũ mặc kệ bọn họ, trong lòng suy nghĩ đến khung cảnh trước mắt.

Tầng một, Khai Nguyên.

Tầng hai, Thiên Quân.

Thiên Quân không có gì khó khăn, chủ yếu là khai khiếu, khai khiếu đầy đủ là được rồi.

Khai một ít khiếu huyệt, làm lớn mạnh khí huyết, dùng tinh huyết đặt móng, đây chính là Thiên Quân cảnh.

Quan trọng là liệu tầng thứ hai này có khớp với Thiên Quân giống hắn phán đoán hay không.

Bình Luận (0)
Comment