"Không đúng!"
Tô Vũ khẽ quát một tiếng, sai lầm, vừa mới nãy đám khiếu huyệt mà hắn thôi diễn đã vận chuyển sai đường.
Xem ra không phải vận chuyển như thế!
Giờ khắc này, hắn liền xuất ra một giọt hoàng tiên dịch, vừa định nuốt vào. . . Bỗng nhiên động tác khựng lại, nuốt cái rắm, thoa ngoài da là được!
Tô Vũ thầm mắng một tiếng, ta đúng là không có đầu óc!
Suýt nữa quên mất vụ này!
Một giọt nước miếng. . . Không, một giọt hoàng tiên dịch được Tô Vũ mau lẹ bôi vào phía trên lồng ngực. Ngay tức khắc, khiếu huyệt sắp bạo liệt trước đó đã khôi phục viên mãn, không chỉ vậy, thân thể Tô Vũ vốn dĩ bị thương không nhẹ, giờ khắc này lại cảm nhận được một cỗ lực lượng tinh thuần thẩm thấu toàn thân, trong nháy mắt, thương thế của hắn đã khôi phục quá nửa.
Tô Vũ âm thầm kinh hãi, hiệu quả mạnh thật!
Thân thể hắn hiện tại có thể so với Nhật Nguyệt, thế mà trong nháy mắt đã khôi phục hơn phân nửa thương thế, thứ đồ chơi này xem ra còn lợi hại hơn cả Ma Thần quả, quan trọng là. . . Ta đã lấy cả một ao!
Trăm ngàn giọt là ít.
Thật đáng sợ!
Trong lòng Tô Vũ cảm khái, cấp tốc điều chỉnh lại khiếu huyệt trước đó. Vừa rồi hắn đã vận chuyển sai, kém chút làm phát nổ bản thân, lần này hắn phải cẩn thận thử lại.
Đành chịu, dù biết là nguy hiểm nhưng bây giờ hắn không có thời gian tìm người khác tới mạo hiểm thay, huống chi cũng không có ai mở 360 khiếu huyệt như hắn, thế nên Tô Vũ chỉ có thể đích thân động thủ.
Lần này Tô Vũ cẩn thận từng li từng tí, chăm chú điều chỉnh một hồi, một lát sau, Mi Tâm khiếu liền sáng lên, Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, ổn rồi!
Khiếu huyệt còn lại cũng dần dần thắp sáng.
Bất quá, khi vận chuyển tới cột sống, ầm một tiếng, Tô Vũ lần nữa khó nhịn phun ra một ngụm máu trông cực kỳ đáng sợ.
Cột sống của hắn nổ tung!
Tô Vũ điếng người, cấp tốc xoa loạn hoàng tiên dịch ở trên người, khôi phục cột sống vừa bị chấn thương nặng, sắc mặt hắn tái nhợt, lập tức đình chỉ vận chuyển.
Không được!
Rất rõ ràng khiếu huyệt nằm ở vị trí cột sống không thuận lợi liên quan tới Mi Tâm khiếu, xem ra là tồn tại vấn đề, cái này không thể loạn thử, không tìm được phương pháp chuẩn xác mà loạn thử nghiệm thì coi chừng khiến toàn bộ thân thể đều phát nổ.
Tô Vũ phong bế một khiếu, chấn động dừng lại.
Nơi xa xa, đám người Hạ Hổ Vưu dồn dập nhìn về phía Tô Vũ.
Thời khắc này Tô Vũ vẫn ở trong dáng vẻ đầu sói, có điều đầu sói có vẻ hơi suy yếu cùng ảm đạm, vị trí mi tâm dường như có một cái lỗ máu xuyên qua.
Hạ Hổ Vưu biết Tô Vũ lại vừa thử nghiệm cái gì đó, quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì!"
Giờ phút này, tầng một đã yên tĩnh trở lại.
Tô Vũ nhìn xuống cái vòng xoáy sâu bên dưới, hít sâu một hơi, nói: "Đi lên thôi!"
Không có gì sai sót thì hẳn là phương thức vận chuyển Mi Tâm khiếu ban nãy đã đúng, ít ra thì trừ khiếu huyệt ở cột sống là do Tô Vũ quá nôn nóng, còn lại hơn 300 khiếu huyệt khác đều không xảy ra vấn đề gì.
Hắn nghĩ chỉ cần tìm ra mấy cái khiếu huyệt đối ứng là có thể bổ sung hoàn thiện cho Chu Thiên chi pháp.
Chỉ cần có nó là hắn có thể hoàn thành thân thể cửu biến, hợp khiếu Sơn Hải.
Sau đó, hắn có thể thuận lợi bước vào Sơn Hải cảnh, thậm chí là Sơn Hải đỉnh phong.
"Đi lên à?"
Hạ Hổ Vưu nhìn một vòng quanh tầng một, không khỏi cảm khái: "Mới qua có hai ngày mà tầng một đã bị ngươi giày vò thành dạng này, nghe nói những năm qua, số lượng người ở tầng này luôn là nhiều nhất."
Hiện tại nhìn lướt qua tầng một trống rỗng, tuy rằng vẫn còn có người đang trốn tránh ở đó, thế nhưng có thể nhận ra là kẻ còn sống ít đến thương cảm.
Kẻ xui xẻo có lẽ đều đã ngoẻo rồi!
Toàn bộ tầng một kém chút đã bị Tô Vũ phế đi.
Tuy rằng Tô Vũ đã nói chấn động không phải là do hắn, bất quá Hạ Hổ Vưu ngoài miệng thì bảo tin, nhưng trong lòng lại nghĩ thủ phạm mà không phải huynh đệ nhà hắn đây thì mới là lạ!
"Vậy chúng ta cùng lên tầng hai thôi!"
Hạ Hổ Vưu cũng không có ý kiến, trước cứ đi theo Tô Vũ ăn thịt, chờ Tô Vũ muốn đi lên các tầng cao hơn thì chưa chắc cậu đã theo nổi.
Tô Vũ gật đầu, đạp không mà đi, nhanh chóng lao về hướng vòng xoáy bay tới.
Mấy người Hạ Hổ Vưu vội vàng bắt kịp.
. . .
Nơi xa, một chỗ hàng rào bị mở ra, Hà Đồ mang theo ngốc ngốc ra ngoài, Hà Đồ nhìn lướt qua vị trí Mi Tâm khiếu bên kia, có điều không mấy để ý, y quan tâm đến việc chấn động của Tinh Vũ phủ đệ hơn, không rõ tại sao nơi này lại xuất hiện biến cố lớn như vậy.
"Ngốc tử, ngươi biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Hà Đồ hỏi một câu, ngốc ngốc Tử Linh không lên tiếng, ánh mắt mê man mờ mịt, trí nhớ thiếu hụt dẫn tới rất nhiều thứ nó đều không rõ ràng.
Hà Đồ bất đắc dĩ!
Đúng là đồ Tử Linh ngớ ngẩn!
Cũng tốt, nếu không phải do nó ngốc nghếch thì y cũng khó mà lừa nó biến thành tay chân cho mình sai vặt.
"Hình như tầng một không còn người nào."
Hà Đồ cười cười, không có ai thì lại càng tốt. Y có thể thoải mái điều tra tình hình nơi đây một chút.
Y và ngốc ngốc đều vô cùng cường đại, giờ phút này, hai người đi lại trong hư không, bốn phía dò xét. Một lát sau, Hà Đồ đi tới Huyết Nguyên, cảm khái một tiếng, nhớ không lầm thì năm xưa y cũng đã tới nơi này lấy đi một ít Thánh Tuyền.
Bây giờ y lại tới đây!
Đáng tiếc, y đã không còn là người sống.
"Tiên tổ ta khi xưa đã từng ở tầng tám!"
Cảm khái một tiếng, Hà Đồ thấy ngốc ngốc không nói gì thì cười bảo: "Không hiểu à? Tinh Vũ phủ đệ có chín tầng, Nhân Hoàng ở tầng thứ chín, tầng thứ tám là nơi ở của một vài cường giả tuyệt thế. Tiên tổ của ta chính là một vị Nhân vương Nhân tộc thời kỳ thượng cổ, cho nên ngài cũng ở đấy. Biết cái gì gọi là Nhân vương không?"
Ngốc ngốc nhìn y, nửa ngày sau mới khó nhọc lên tiếng: "Nhân vương. . . Hợp Đạo. . . Hợp Đạo đỉnh phong. . ."
Hà Đồ không ngoài ý muốn, nhiều ít gì cũng phải khôi phục một chút trí nhớ mới là lẽ thường, y cười ha hả nói: "Đúng vậy, là cường giả Hợp Đạo đỉnh phong. Dựa theo phân loại như bây giờ thì chính là kẻ mạnh nhất trong số các Bán Hoàng. Đáng tiếc tiên tổ lại ngã xuống. . . Cũng không biết bây giờ ngài ấy có ở Tử Linh giới bên kia hay không, có điều mấy lão gia hỏa thời kỳ thượng cổ quá mạnh, chỉ e không dễ dàng gì mà thức tỉnh được."
"Cho nên tính ra thì Tinh Vũ phủ đệ này cũng coi như có duyên với ta. Tiếc là năm xưa khi ta tiến vào đây chẳng nhặt được bao nhiêu chỗ tốt, ngay cả tầng tám cũng không thể đi lên."
Nói đến đây, Hà Đồ bất giác cười nhạo một tiếng: "Không ngờ đến cùng thì lão gia hỏa Liệp Thiên các kia lại còn sống! Nghe nói tầng tám cũng có phủ đệ của hắn, bất quá hiện tại hình như hắn không thể quay về đó được, suốt ngày lang thang bên ngoài."