"Ngươi. . ."
Cổ Tru kinh hãi, vừa định đánh trả thì đầu gã chợt nhói lên, đau nhức kinh khủng, dường như đã bị một cây búa vô hình đập trúng, đập cho biển ý chí rung chuyển không ngừng.
Tô Vũ bắt được một giọt tinh huyết vào tay.
m thanh xì xì vang lên.
Tinh huyết vô địch đang giãy dụa, đang gầm thét, kịch liệt thiêu đốt cánh tay của Tô Vũ. Những hậu duệ như Cổ Tru, khi nắm giữ tinh huyết vô địch trong người thì đều đã được trưởng bối thuần phục qua.
Trong khi đó Tô Vũ lại là địch nhân.
Thế nên lúc này, giọt tinh huyết kia chủ động bộc phát ra lực lượng cường đại, đốt cháy cánh tay Tô Vũ. Tuy rằng thân thể hắn cực kỳ cường hãn, bất quá vẫn bị đốt cho máu thịt tan chảy, lửa cháy xém vào xương cốt hắn.
Tô Vũ đau nhức đến cắn chặt răng, khẽ quát một tiếng, một quyển sách hạ xuống, mấy chục con cự thú Nhật Nguyệt xuất hiện, nhanh chóng thôn phệ toàn bộ đám Tiên tộc còn lại. Thôn phệ xong, chúng nó đồng loạt chuyển hướng sang trấn áp tinh huyết vô địch kia.
Mà giờ khắc này, phía trên tinh huyết vô địch có một bóng người như ẩn như hiện, dường như đối phương muốn lao ra ngoài.
"Lớn mật!"
Bóng mờ kia quát lớn, nghe thế, hư ảnh Nhật Nguyệt vạn tộc liền khựng lại, lộ ra sắc mặt sợ hãi.
Tô Vũ cả giận quát: "Hèn mạt!"
Chỉ là hình chiếu tử vong của một giọt tinh huyết, vậy mà các ngươi lại sợ hãi, thậm chí còn dám bất tuân lời ta?
Đáng chết!
Trong cơn giận dữ của Tô Vũ, hai chữ Văn Minh đột nhiên xuất hiện, ầm ầm một tiếng, trực tiếp oanh bạo mấy đầu hư ảnh đang đình trệ kia, ngay sau đó, vô số hư ảnh Nhật Nguyệt khác liền xuất hiện, lần này không có đầu hư ảnh nào sợ hãi chùn bước, gần trăm hư ảnh Nhật Nguyệt gầm thét, điên cuồng lao lên cắn xé giọt tinh huyết vô địch.
Cổ Tru còn chưa chết.
Ánh mắt gã loạn sắc, không dám tin tưởng nhìn đầu sói đối diện, kinh hoảng thốt lên: "Tô. . . Tô. . ."
Tô Vũ trở tay chém xuống một đao, cái đầu của Cổ Tru liền lăn lông lốc dưới mặt đất.
Văn Minh Chí lơ lửng trên không, lập tức thôn phệ thi thể của Cổ Tru vào.
Xong xuôi, Tô Vũ mới có thời gian để đối phó với vết thương mà giọt tinh huyết vô địch đang ăn mòn. Hán nhanh chóng dùng hoàng tiên dịch bôi khắp cánh tay, bôi khắp toàn thân, mặc cho tinh huyết vô địch vẫn đang đốt cháy chính mình, chết sống không buông tay!
Ta không tin!
Tô Vũ ta không đối phó được với vô địch, nhưng chẳng lẽ cũng không đối phó được với tinh huyết của đối phương?
Nói đùa cái gì!
Hôm nay ta nhất định phải trấn áp ngươi!
Dưới sự phẫn nộ, Tô Vũ đột ngột trở tay đấm ra một quyền, bên trong giọt tinh huyết kia liền truyền tới tiếng hét phẫn nộ: "Lớn mật!"
Tô Vũ hoài nghi, xem ra trưởng bối của gã Tiên tộc vừa bị hắn giết không phải là Thiên Cổ. Bởi vì tuy rằng uy lực rất mạnh, nhưng tuyệt đối không có cảm giác nghẹt thở của một vị Bán Hoàng.
"Đánh chết ngươi!"
Tô Vũ gầm lên, lại một quyền oanh ra.
Ầm ầm!
Mấy chục hư ảnh Nhật Nguyệt cũng đồng loạt ra tay công kích.
Không bao lâu sau, phía trên giọt tinh huyết hiện ra bộ dáng của một nam tử trung niên như ẩn như hiện, đối phương phẫn nộ quát: "Lớn mật. . ."
Mẹ nó, ngươi chỉ biết có mỗi câu này thôi à?
Tô Vũ giận dữ, xem thường ai đấy?
"Cắn chết hắn!"
Trong nháy mắt, mấy chục hư ảnh tăng lên đến trên trăm, trăm con cự thú Nhật Nguyệt hung hãn lao tới.
Mà Tô Vũ cũng thừa cơ lần nữa bùng nổ, quyền cước đều sử dụng, đao thương kiếm kích, lồng giam ngũ hành, toàn lực đánh nhau với một giọt máu.
Nếu không có Văn Minh Chí hỗ trợ thì chưa chắc hắn đã đánh thắng được giọt máu này!
Thật mất mặt!
Bản tôn của vị vô địch đây chắc chắn rất lợi hại.
. . .
Cùng lúc đó.
Tiên giới.
Một tôn vô địch đang bế quan, đột ngột mở mắt, sắc mặt biến hóa, y nhìn chằm chằm về một phương hướng, sau đó cấp tốc mở ra thời không thông đạo, lao thẳng đến bên bờ giới vực.
"Lão tổ!"
Bên ngoài giới vực Tiên giới, Thiên Cổ vẫn còn đang ở đây. Thấy lão, sắc mặt vị trung niên tái nhợt, vội nói: "Lão tổ, hình như Cổ Tru chết rồi."
Thiên Cổ không nói gì, khẽ gật đầu, xem như đã biết.
Chết thì chết thôi.
Hậu duệ đời thứ nhất của lão không nhiều, chỉ có vài vị, đại bộ phận đều đã chết già hoặc là chết trên chiến trường. Vị trung niên đây đã là đời thứ năm.
Còn Cổ Tru chính là hậu duệ đời thứ bảy của Thiên Cổ.
Hậu duệ bảy đời. . . Lão có rất nhiều, không hiếm lạ gì một tên Cổ Tru.
Lão đã sống quá lâu, cho nên không còn quan tâm riêng biệt gì đến những kẻ cháu chắt xa xôi bên dưới.
Bất quá, Thiên Cổ chợt phản ứng lại, cảm giác được có điểm không đúng, chết một tên hậu duệ thì tính là gì?
Còn khiến tên kia phải tự mình xuất quan chạy đến đây hồi báo với lão?
Lão nhìn về phía trung niên, lạnh lùng quát: "Ngu ngốc! Ngươi đã đem tinh huyết của mình đưa cho hắn? Đồ hỗn trướng!"
Nhìn kỹ lại liền thấy khí huyết của trung niên hơi suy bại, lão càng giận hơn: "Chết tiệt!"
"Lão tổ, ta. . ."
Thiên Cổ lạnh lùng nói: "Coi như ngươi muốn chiếm lấy Cửu Diệp thiên liên thì cũng không nên đem tinh huyết giao cho một hậu bối, tự mình đi đoạt mới đáng tin cậy! Đồ hỗn trướng, ngươi còn sống, một khi tinh huyết bị người ta chiếm lấy thì ngươi liền gặp phiền phức lớn!"
Tại chư thiên vạn giới, một khi người còn sống sót thì tuyệt đối không nên để tinh huyết lưu lạc ra ngoài.
Tinh huyết rất trọng yếu, đối phương sẽ có vô số thủ đoạn để đối phó ngươi!
Dù là Đằng Không thì cũng không dễ dàng gì đem tinh huyết dẫn ra ngoài, huống chi vô địch, đằng này tên trung niên lại tự đưa cho hậu duệ của chính mình, y mất trí rồi sao?
Hậu duệ dù đáng tin cậy tới đâu thì ai có thể bảo đảm hắn sẽ không bị người cướp đoạt mất tinh huyết?
Đồ đần độn!
Sắc mặt trung niên trắng bệch, xấu hổ cúi đầu, "Lão tổ, ta. . . Chỉ là ta muốn có cơ hội. . ."
"Ngu xuẩn!"
Thiên Cổ hừ lạnh một tiếng, "Gần đây không nên đi ra ngoài, miễn cho bị người khác nhìn ra cái gì, hy vọng máu tươi của ngươi sẽ tự hủy! Chờ phủ đệ đóng cửa thì ngươi thử cảm ứng một thoáng, nếu như vẫn chưa bị hủy thì ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi đoạt lại!"
Thực lực tên này rất mạnh.
Đáng tiếc lại quá mức tự tin, tại sao y lại cảm thấy không ai dám giết Cổ Tru?
Lần này phiền phức lớn rồi!
Bị những người khác cướp đi thì thôi, nhưng một khi bị gia hỏa có biện pháp đối phó với vô địch cướp được thì. . . Nói nhảm, kẻ có thể giết được người sở hữu tinh huyết vô địch trong nội thể thì hiển nhiên không yếu. Lão không quan tâm Cổ Tru, nhưng cũng biết thực lực Cổ Tru không tồi.
Thiên Cổ càng nghĩ lại càng nổi nóng, hồi lâu sau lão mới gắng gượng khôi phục bình tĩnh, "Bây giờ ngươi có thể cảm nhận được tinh huyết của mình tồn tại không?"
Trung niên cúi đầu đáp: "Không thể, sau khi Cổ Tru tiến vào trong thì ta liền vô phương cảm ứng, chỉ là vừa mới rồi hình như phong cấm của ta đã bị công kích. Cho nên ta mới vội đến đây xem lối đi của Cổ Tru có còn nguyên vẹn không."
Thiên Cổ nhắm mắt, một cỗ ý chí lực xuyên qua Tinh Thần hải bên kia, chứng kiến lối đi của Cổ Tru đã đứt gãy!
Không chỉ gã, còn có không ít Tiên tộc khác cũng đều vẫn lạc.
Rất nhanh, trong lòng Thiên Cổ đã hiểu rõ.
Lão nhìn về phía trung niên, lạnh lùng nói: "Chết!"
Vẻ mặt trung niên vô cùng khó coi, người chết thật rồi.
Tinh huyết của y tự hủy thì quá tốt, nhưng nếu bị người cướp đi. . . Thật phiền toái!