Bên ngoài Tinh Vũ phủ đệ.
Một đám người yên lặng, vừa rồi lối đi của mười mấy vị Tiên tộc đồng loạt sụp đổ, đây là Tiên tộc tao ngộ nguy hiểm?
Đương nhiên, trong đó không có đại nhân vật gì, Cổ Tru tuy là Cổ Tiên nhất tộc, là hậu duệ đời thứ bảy của Thiên Cổ.
Thế nhưng thiên phú của gã bình thường, vạn tộc không phải ai cũng biết đến kẻ này.
Không có tinh huyết vô địch bám thân thì Cổ Tru có chết cũng chẳng khiến mấy ai nhấc lên mí mắt.
Nơi xa, khóe miệng Đạo vương hơi nhếch lên, trong lòng hừ lạnh một tiếng, Cổ Tru chết rồi, nếu ông không lầm thì trên thân tiểu tử này có mang theo tinh huyết của kẻ nào đó.
Rất tốt!
Tinh huyết bị hủy cũng được, bị người cướp đi cũng chẳng sao, nhìn kẻ khác xui xẻo sẽ làm trong lòng ông thoải mái hơn.
. . .
"Trấn nó lại cho ta!"
Tô Vũ gầm thét, lần nữa oanh ra một quyền, quần đấu hồi lâu, cuối cùng hư ảnh cũng bạo liệt, một giọt tinh huyết cực kỳ cường hãn đã ngừng chuyển động ở giữa không trung.
Ý thức bên trong giọt máu ấy đã triệt để bị hắn đả diệt!
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, có điều không dám chủ quan, giọt tinh huyết vô địch vẫn hết sức cường đại, Tô Vũ không nói nhảm, lệnh cho những hư ảnh cự thú Nhật Nguyệt nhanh chóng bao bọc giọt tinh huyết đó rồi trấn áp nó vào bên trong Văn Minh Chí.
Tô Vũ lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, trong lòng cuồng mắng một phen, rất khó đối phó!
Kém chút đã lật thuyền!
May mà hắn thông minh, quyết định trước tiên thủ tiêu gia hỏa Sơn Hải, bằng không một khi gã Tiên tộc này bị điều khiển để tinh huyết tự bạo thì hắn chắc chắn sẽ toi nửa cái mạng.
Thật đáng sợ!
Vô địch. . . Một giọt tinh huyết mà thôi, thế mà suýt nữa hắn đã thất thủ. Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi, quá mất mặt!
Ta yếu như vậy sao?
Đúng lúc này, phụ cận có mấy người bay tới, sắc mặt đám người Hạ Hổ Vưu trắng bệch, Hoàng Cửu giờ khắc này không còn có cái gì không phục, sợ hãi nói: "Đây là tinh huyết của vô địch còn sống."
Tô Vũ phất tay, "Nói nhảm, chẳng lẽ là tinh huyết chết? Vô địch mà chết rồi thì tinh huyết sẽ không khủng bố như vậy, trên người ta còn có tinh huyết vô địch đã chết đây."
". . ."
Hoàng Cửu há to miệng, nửa ngày không nói gì.
Hắn có!
Hắn lại có tinh huyết vô địch!
Hạ Hổ Vưu cũng ngốc trệ, "Ngươi. . . Ngươi có?"
Tô Vũ câm nín, "Thế nào, không lẽ ta không thể sở hữu? Lần trước Nhân cảnh chết nhiều vị vô địch, Chu phủ chủ đã lưu lại một giọt tinh huyết cho ta, tuy rằng người đã chết, bất quá uy lực của tinh huyết vẫn không nhỏ, có điều không mạnh bằng tinh huyết người sống."
Hắn cũng không sợ bị người ta biết, vừa nãy hắn thu hoạch được một giọt, mấy người này đều đã thấy.
Văn Minh Chí mạnh như vậy, hắn còn không ngại cho đám người Hạ Hổ Vưu chứng kiến, thế thì còn sợ gì bị bọn họ biết được chuyện hắn sở hữu tinh huyết vô địch.
Hắn có tổng cộng hai giọt, đương nhiên không phải đồng tộc.
Cái trước là của Thần tộc Hỏa Tức Thần vương, còn cái này là của Tiên tộc.
Hạ Hổ Vưu nhịn không được, lại nói: "Đây là tinh huyết của vô địch còn sống, Tô Vũ, cái này. . ."
Tô Vũ cười cười ngắt lời: "Ta biết ý tứ của ngươi, nhưng ta sẽ không nguyền rủa, có nguyền rủa cũng chẳng làm chết một vị vô địch được. Dĩ nhiên cũng có thể giao cho Bán Hoàng hoặc là vô địch các cường tộc khác để đối phó với hắn, bất quá có lẽ đây là hậu duệ của Thiên Cổ, người bình thường sẽ không dám đối phó. . ."
Hạ Hổ Vưu vội nói: "Nhân tộc dám. . ."
Tô Vũ xem thường, gạt đi: "Rồi, nói sau, dù sao đây cũng là của ta, khi nào Nhân tộc cầm tinh huyết vô địch tới đổi đi thì may ra, bằng không thì. . ."
Hắn mặc kệ Nhân tộc có bản lĩnh đối phó hay không, hắn chỉ biết tuy rằng hiện tại mình không thể, nhưng không sớm thì muộn gì hắn cũng có thể.
Hạ Hổ Vưu nghe hắn nói vậy thì thôi không cố thuyết phục thêm, có chút đau răng nói: "Binh khí của ngươi quá mạnh, nhiều hình chiếu Nhật Nguyệt như vậy, ngay cả tinh huyết vô địch mà cũng có thể trấn áp. Ngươi tự mình chế tạo ư? Lợi hại!"
Cường hãn đến mức không hợp thói thường!
Tô Vũ cười ha hả nói: "Vẫn được, có điều cần phải chấn chỉnh lại tinh thần, đều đã chết rồi thế mà còn e ngại Tiên tộc!"
Nói thật, Tô Vũ cũng thấy câm nín.
Đó là cảm giác e ngại trời sinh, tuy đám cự thú này đều đã chết, biến thành hình chiếu ẩn mình trong binh khí của Tô Vũ, thế nhưng vẫn bị uy áp của đối phương hù dọa, quá mất mặt.
Tô Vũ quyết định sẽ tìm thời gian loại bỏ hết mấy chủng tộc rác rưởi, tránh để chúng lâm trận chùn bước như ban nãy.
Giờ phút này, trên người hắn được hoàng tiên dịch bao bọc, thương thế dần dần khôi phục, Tô Vũ thở hắt ra. Lúc bấy giờ mới có tâm tư xem những trang sách đã thu nạp hết toàn bộ thi thể Tiên tộc ban nãy.
Giao diện Tiên tộc càng ngày càng cường đại, càng ngày càng hoàn thiện.
Trước đó khi dung nhập tiên huyết Tiên tộc chỉ là Nhật Nguyệt nhất trọng, nhưng lần này đã có tinh huyết Nhật Nguyệt nhị trọng.
Tinh huyết vô địch thì hiển nhiên không thể dung nhập vào trang sách, người ta còn sống, hắn còn chẳng chạm tới được cái lông tơ trên thân đối phương, dung nhập cái gì.
Tô Vũ trước dùng sách phong ấn tạm thời, đợi về sau lại tính.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Tô Vũ mới có thời gian nhìn lại gốc Long Huyết thụ, trong lòng vui vẻ không thôi.
Vừa rồi khi Tinh Vũ phủ đệ bùng nổ, bốn phía hỏa diễm phun ra ngoài, hiện tại hỏa diễm bao quanh gốc cổ thụ kia đã yếu hơn trước nhiều. Trên thực tế, dù nó có mạnh như ban nãy thì Tô Vũ cũng không bận tâm.
Sau một khắc, Tô Vũ hóa thành người lửa, đi thẳng xuyên qua tầng hỏa diễm bên ngoài.
Lại là đại thu hoạch!
Một giọt tinh huyết vô địch, một gốc Long Huyết thụ, tốt lắm!
Có lẽ tầng hai vẫn còn một số đồ tốt, nhất là đám dung nham này, nếu đúng như suy đoán của hắn thì dung nham chính là mạch máu, là huyết dịch. Như vậy thì hắn cũng nên tìm cách thu thập một chút.
. . .
Mà giờ khắc này, nơi xa, đại địa hơi gợn sóng.
Có bóng dáng một người đang điên cuồng trốn chạy.
Phù Thổ Linh!
Kinh hãi!
Phù Thổ Linh đang cuồng mắng, mẹ nó!
Kia là Tô Vũ sao?
Gã không biết, gã không dám tới gần, thế nhưng vừa nãy khi đại chiến ngừng lại, gã tận mắt thấy đối phương hóa thành người lửa, trực tiếp đi xuyên qua tầng hỏa diễm. Điều này đã khiến Phù Thổ Linh trong nháy mắt ý thức được, khả năng cao đối phương chính là Tô Vũ.
Chết tiệt!
Hắn đã tiến vào đây thật rồi?
Nguyên bản, Phù Thổ Linh còn muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa, gã cũng rất coi trọng Long Huyết thụ, còn tính chờ tới khi Tiên tộc mệt bở hơi tai vì chiến đấu với hỏa diễm thì gã sẽ nhảy ra, hóa thành người lửa cướp đoạt.
Có điều giờ phút này, tâm tư của Phù Thổ Linh đều đã biến mất sạch.
"Biến cố ở tầng một và tầng hai có lẽ đều là do hắn gây ra."
Phù Thổ Linh đứng từ rất xa nhìn về phía này, kỳ thật gã không xác định được có phải là Tô Vũ hay không, nhưng không quan hệ, cứ coi kẻ đó là Tô Vũ, tránh xa ra là được!
Chạy đi!
Tên kia thật đáng sợ!
Đối với Phù Thổ Linh mà nói, gã không sợ cường giả, cường giả không đáng sợ, có đôi khi khí vận của cường giả không tốt lắm, chưa chắc đã giết được gã. Nhưng Tô Vũ là thiên tài, là yêu nghiệt, là kẻ có khí vận hưng thịnh tột độ, cho nên gã sẽ rất dễ chết dưới tay kẻ này.
"Lên tầng ba. . . Không, phải lên tầng bảy!"
Phù Thổ Linh cắn răng, trốn lên tầng ba cái gì, tầng ba quá nguy hiểm. Tới tầng bảy thì tốt xấu gì cũng có một đám vô địch ở bên kia, chỉ cần khiêm tốn một chút, không đi cướp đoạt Cửu Diệp thiên liên thì sẽ không có nguy hiểm gì lớn.
"Chờ Tô Vũ càn quét xong hết các tầng hắn có thể càn quét thì ta lại nghĩ biện pháp xuống dưới sau!"
Phù Thổ Linh cấp tốc trốn chạy, không bao lâu gã đã xuất hiện ở ngay lối đi lên tầng trên. Gã không quay đầu lại, nháy mắt đã tan biến ngay tại chỗ.