Cùng một thời gian.
Tầng ba.
Sắc mặt Đạo Thành biến hóa, bên cạnh, Huyền Vô Cực cũng thấy kinh hãi, sợi tóc trên tay Đạo Thành đã triệt để bị đốt cháy.
"Chết rồi!"
Đạo Thành bình tĩnh nói: "Ta đã cảnh báo là rất nguy hiểm mà hắn không tin. Cổ Tru là Sơn Hải hậu kỳ, ta đoán kẻ giết hắn ít nhất phải có thực lực từ Nhật Nguyệt ngũ trọng trở lên!"
Huyền Vô Cực cau mày phản bác: "Điều đó không có khả năng! Nhật Nguyệt ngũ trọng không thể xuất hiện tại tầng hai được."
"Đủ trẻ tuổi thì được thôi."
Đạo Thành cấp tốc di chuyển về phía lối vào lên tầng bốn, vừa đi vừa nói: "Đừng quên có một người có khả năng, Tô Vũ! Đi thôi, không nên dừng lại tầng ba!"
"Nhưng Tiên tộc đã ra lệnh phải giết chết đám người Bạch Phong. . ."
"Ngươi đi đi!"
Đạo Thành không quay đầu lại nói: "Mối nguy đang ập tới. Ta không biết có phải là Tô Vũ hay không, thế nhưng rõ ràng là mối nguy này đang dần kéo đến gần chúng ta. Một khi dây dưa với đám người Bạch Phong, kéo dài thời gian thì hẳn phải chết không nghi ngờ!"
Dứt lời, y lại nói: "Lệnh của Tiên tộc là ở bên ngoài, bây giờ chúng ta đang ở trong Tinh Vũ phủ đệ.”
Y đã nhận ra nơi đây hết sức hung hiểm, y không muốn đi chịu chết, thế nên y phải lập tức rời khỏi đây.
“Nhưng cứ đi như vậy thì gần như chúng ta chẳng thu hoạch được gì!"
"Không sao, cứ đi lên, rồi sẽ có cơ hội thôi!"
Thấy thái độ của Đạo Thành rất dứt khoát, Huyền Vô Cực chần chờ một lúc bèn gật đầu.
Trước kia hắn thật sự không quá coi trọng Đạo Thành, nhưng hiện tại thì không thể không nhìn y bằng con mắt khác. Không nói đến thực lực, nhưng riêng nghề bói toán thì y thật sự có một tay, có thể giúp mọi người tránh đi không ít mối nguy, tối thiểu thì bản sự bảo mệnh không nhỏ.
. . .
Tầng hai.
Tô Vũ tiến đến đây không bao lâu thì nơi này đã chết hơn bốn mươi, năm mươi người!
Sau khi lấy được Long Huyết thụ về tay, tâm tình Tô Vũ không tệ.
Bất quá. . . Rất nhanh, Tô Vũ khẽ nhíu mày, thần văn chữ "Kiếp" của hắn hơi nhúc nhích một chút, đây là thế nào?
"Cổ quái!"
Tầng hai có mối nguy nào ảnh hưởng đến ta?
Ta đã mạnh như vậy, tầng hai còn có người có thể đánh ta hay sao?
. . .
Ngay lúc Tô Vũ đang nghĩ những thứ này.
Tầng một.
Phụ cận Mi Tâm khiếu.
Sau lưng Hà Đồ là ngốc ngốc, sau lưng ngốc ngốc lại có hơn mười đầu Tử Linh, đây là toàn bộ những người còn sót lại ở tầng một.
Hà Đồ nhìn về phía vòng xoáy bên chỗ Mi Tâm khiếu, cười cười, "Hình như tầng hai đã xảy ra chuyện gì đó. Chúng ta đã quét sạch sẽ tầng một, đáng tiếc chỉ gom góp được có hơn mười vị Tử Linh, bất quá thiên phú đều không yếu, có lẽ rất nhanh sẽ có thể sinh ra một đội quân Tử Linh mạnh mẽ!"
Có thể sống sót dưới loại hoàn cảnh khắc nghiệt này thì đều là thiên tài.
Đáng tiếc. . .
Đầu tiên là Tô Vũ càn quét một vòng, tiếp theo là Hà Đồ quét sạch số còn lại.
Kinh khủng!
Càn quét không góc chết!
Tầng một triệt để biến thành tử địa!
Hoàn toàn không còn bóng người sống nào!
. . .
Giờ khắc này, bên ngoài Tinh Vũ phủ đệ, tất cả mọi người đều hết sức an tĩnh.
Dường như tiên đoán của Mệnh Hoàng đang dần trở thành hiện thực.
2900 vị!
Đây là số lượng người còn sống sót.
Các tộc đều tổn thất nặng nề, dù là Nhân tộc thì cũng không ngoại lệ. Hiện tại đã chết bốn mươi, năm mươi người.
Tiên tộc là tổn thất lớn nhất!
Hơn 600 người tiến vào, hơn trăm vị bỏ mạng.
Tiên tộc tổn thất chủ yếu là dưới tay Tô Vũ, còn Nhân tộc thì hơn phân nửa là chết do bị các tộc vây công.
Hai ngày đã dần qua.
Sắp bắt đầu ngày thứ ba.
Mà nhân số vẫn đang không ngừng giảm bớt, cường giả ở các tầng cao có lẽ vẫn chưa biết phía dưới xảy ra chuyện gì.
Đến bây giờ thì phần lớn kẻ chết đều là tu giả dưới Nhật Nguyệt. Sắc mặt các vị vô địch đều ngưng trọng, thế nhưng bọn họ lại không thể tiến vào, lo lắng mà không làm gì được.
. . .
Tầng hai.
Tô Vũ nhíu mày, thần văn chữ "Kiếp" còn đang nhảy nhót, đối với sự dị động của miếng thần văn này, hắn tuyệt đối sẽ không chủ quan, thần văn này hết sức huyền diệu, rất nhiều lần nó đã cứu mạng hắn.
Tô Vũ nói: "Các ngươi lên tầng ba trước đi. Hoàng Cửu, đừng hòng chạy. Cục lông nhỏ, ngươi đi theo nàng ta! Các ngươi lên tầng ba tìm sư phụ ta và đám người Ngô Lam, có lẽ bọn họ đang ở khu vực Thiên Hà cát."
Hạ Hổ Vưu ngoài ý muốn hỏi lại: "Bọn ta đi trước?"
"Ừ, đi nhanh một chút!"
Tô Vũ trầm giọng nói: "Ta cảm giác có điềm xấu sắp xảy ra!"
Nói đùa cái gì, ngươi chính là điềm xấu lớn nhất có được hay không!
Hạ Hổ Vưu vốn coi là Tô Vũ đang trêu chọc mình, vừa định trêu ghẹo một tiếng, nào ngờ Tô Vũ đã sốt ruột thúc giục: "Đi nhanh lên, ta cảm giác hình như có thứ đó sắp di chuyển từ tầng một lên rồi."
"Không thể nào. . . Vậy còn ngươi?"
"Ta muốn chờ xem thử xem."
Tô Vũ nói: "Ta cũng sẽ đi cửa thông đạo bên kia, nếu có phiền toái thì ta sẽ nhanh chóng rời đi! Ngươi đi lên tầng ba trước, tìm được sư phụ ta thì cứ ở cạnh bọn họ, nếu đợi một lúc mà không thấy ta lên thì phải lập tức mang người lên tầng bốn."
Thần văn chữ "Kiếp" nhảy lên càng lúc càng dữ dội!
Hạ Hổ Vưu thấy Tô Vũ nghiêm túc như vậy thì giật mình, vội hỏi: “Tầng hai vẫn còn một số Nhân tộc khác, ta có nên đi thông báo một tiếng không?"
Tô Vũ nhíu mày, "Tùy ngươi! Nói một tiếng là được, bọn họ không đi thì tùy. Ngươi mau đi đi."
"Ta biết rồi!"
Hạ Hổ Vưu không hỏi nhiều, cậu vẫn rất tin tưởng Tô Vũ, Tô Vũ đã nói có khả năng gặp nguy hiểm thì chắc chắn có đại nguy hiểm sắp ập tới.
Cậu vừa định rời đi, Hoàng Cửu bên cạnh bỗng lên tiếng: "Ta cam đoan sẽ giữ kín bí mật của ngươi, ngươi bảo Cục lông nhỏ rời đi đi. . ."
Tô Vũ lạnh lùng cắt ngang: "Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả với ta! Bảo vệ bọn họ cho tốt, họ mà có gì bất trắc thì ngươi vào sách của ta làm bạn với đám Tiên tộc ban nãy đi."
Hoàng Cửu lạnh cả tim!
Trong đầu nàng, Cục lông nhỏ lại đang nhảy nhót hiến kế: "Đừng sợ, hắn không dám thu thập ngươi đâu, ngươi cứ yêu cầu hai ta tách ra đi. . ."
Nó mới không muốn đi với đám người Hoàng Cửu, nó muốn ở lại với Tô Vũ.
Vì thế Cục lông nhỏ luôn mồm dụ dỗ Hoàng Cửu tiếp tục tranh luận, tới lúc đó khẳng định Hương Hương sẽ giận lên, sẽ cho ta ăn biển ý chí ý của ngươi, như vậy ta liền hoàn thành công việc, có thể tan làm về nhà rồi.
Hoàng Cửu hít sâu một hơi, không ngu ngốc nghe lời Cục lông nhỏ. Nàng yên lặng đi theo Hạ Hổ Vưu rời đi.
Thấy thế, Cục lông nhỏ uể oải muốn chết, nó truyền âm hỏi Tô Vũ: "Hương Hương, vậy bao lâu nữa ngươi mới lên trên?"
Không ở cùng một chỗ với ngươi một phút đồng hồ thôi, ta sẽ nhịn không được nghĩ tới ngươi!
Mặc dù hai ngày nay cũng không được ở trong đầu Tô Vũ, thế nhưng Hoàng Cửu vẫn luôn đi bên cạnh hắn suốt, vẫn xem như là ở cạnh nhau.
Nhưng bây giờ Tô Vũ lại yêu cầu tách ra, nó ở tầng ba, Tô Vũ lại ở tầng hai, cái kia chính là cách cả một thế giới, quá khó tiếp thu rồi!
Tô Vũ có chút câm nín, có điều nghe nó nói vậy thì hỏa khí mới rồi cũng tiêu tán không ít, hắn mỉm cười, truyền âm cho nó: "Ngoan, đi theo nhìn chằm chằm nàng, cố gắng tranh thủ tìm Liễu sư phụ của ta để nghiệm chứng thân phận nàng ta, nếu nàng ta không phải người Liễu gia thì ngươi cứ thoải mái ăn biển ý chí đi!"
"Được nha!"
Cục lông nhỏ nhảy nhót, rất vừa lòng.
Tốt nhất là không phải, như thế chỉ cần nó ăn xong là được về nhà.
Cục lông nhỏ nhớ Tô Vũ lắm rồi.
Một ngày không gặp như cách ba thu!
...
..
.
Xạo tó, trẻ con thèm kẹo, thèm quay về liếm liếm thần văn thì có :))))))))))
.
Nay tớ cố tranh thủ về sớm, chưa tắm rửa ăn tối gì thì ngồi gõ được một ít nè, giờ tớ đi ăn rồi đi làm bài tiếp âyyy.
Thề, huhu, môn ứng dụng kinh doanh và xuất bản phẩm khó vỡi nồi, chuyên đề trên lớp hoặc do tiến sĩ dạy, hoặc do Phó giáo sư giảng; nghe như vịt nghe sấm, có điều cuối khóa mà không thi đậu lấy chứng chỉ thì sure kèo là sếp tớ giết chớt tớ T____T Mọi người ráng đợi tớ nha, mấy nay thiệt tình là bận + stress muốn khùng luôn á :"<