Mấy người Hạ Hổ Vưu nhanh chóng rời đi. Thấy họ đi rồi, Tô Vũ không quản nữa.
"Tầng hai đều là mạch máu, trong cổ cũng không có vật gì trọng yếu."
"Mấu chốt là mối nguy đang ở dưới tầng một, ta phải nhìn thử một chút, xem xem rốt cuộc là thứ gì đang uy hiếp ta như vậy!"
Tô Vũ cảm thấy hết sức kỳ quái.
Dường như từ lúc ở tầng một, mối nguy đã âm thầm đi theo hắn.
Bởi vì trước đó hắn đã mơ hồ có cảm giác, thế nhưng cảm giác này rất nhạt.
Thời điểm khi hắn di chuyển lên tầng hai, kỳ thật thần văn chữ “Kiếp” có nhúc nhích một cái, thế nhưng khi đó nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, vả lại vừa vặn lúc ấy hắn đang truyền tống lên đây, thế nên Tô Vũ không quá để ý.
Nhưng hiện tại cảm giác mối nguy này đang một mực kéo dài.
Điều này đại biểu là mối nguy đã ở rất gần.
Tô Vũ thở hắt ra, có điểm buồn bực.
"Chẳng lẽ lão Chu bị ta chọc giận quá nhiều, thế nên muốn giết ta?"
Tô Vũ âm thầm suy đoán, ngoại trừ chuyện này thì còn có cái gì khác nữa?
Hắn còn chưa đi tìm tòi một lượt quanh tầng hai đây.
Tô Vũ lắc đầu, thôi không nghĩ nhiều nữa, hắn quyết định di chuyển đến lối đi lên tầng ba, mai phục ở bên đó. Nếu có người muốn tiến lên tầng ba thì hắn có thể trực tiếp giết chết!
Ngược lại nếu gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể nhanh chóng chạy thoát.
Tô Vũ nghĩ vậy liền nhanh chóng bay về hướng cửa thông đạo.
Không bao lâu sau, Tô Vũ đã đến cửa thông đạo bên này, hắn tới đây còn nhanh hơn so với đám người Hạ Hổ Vưu.
Hắn đến chưa được một hồi thì đã thấy Hạ Hổ Vưu dồn dập bay tới.
Tô Vũ liền trốn vào hư không, chẳng ai phát hiện ra hắn, duy chỉ có Cục lông nhỏ là cảm ứng được Tô Vũ đang ở ngay phụ cận, bất quá vội vã rời đi nên nó cũng không kịp nói gì với hắn.
Bên người Hạ Hổ Vưu có vài vị tu giả Nhân tộc, không biết đây là toàn bộ số người đang ở tầng hai, hay là chỉ có mấy vị này nguyện ý tin tưởng cậu ta.
Hạ Hổ Vưu vốn không phải thánh mẫu, có vài người không nghe khuyên bảo, cậu cũng lười nhiều lời, cậu đã nhắc nhở một lần, xem như làm tròn nghĩa vụ với Nhân tộc, về phần mọi người không tin, kiên quyết ở lại rồi xảy ra bất trắc thì chẳng có quan hệ gì với cậu.
Rất nhanh, những người này đều thông qua lối đi biến mất, Tô Vũ cảm ứng một thoáng, trong lòng hiểu rõ, xem ra lối đi cũng không phải tùy tiện mở.
Không có thực lực Lăng Vân thì sẽ không mở ra được.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ lối vào các tầng khác cũng tương tự như thế.
Không có thực lực Lăng Vân thì tốt nhất hãy đi theo cường giả Lăng Vân, bằng không một kẻ Đằng Không muốn đơn độc rời đi là chuyện không thể.
Tô Vũ thấy bọn họ đều đã đi hết thì an tâm hơn hẳn.
Thần văn chữ "Kiếp" còn đang nhảy lên, tuy rằng không tới nỗi mãnh liệt như ban nãy, thế nhưng vẫn kéo dài không dứt.
Lúc này, Tô Vũ điều khiển Văn Minh Chí hiển hiện, trực tiếp bao trùm lên cửa thông đạo, chờ đợi những sinh linh chủng tộc khác tự mình chủ động đầu nhập sách, phía trên 301 trang sách đều có cái miệng há to sẵn, tùy thời chờ đợi thôn phệ kẻ bên dưới.
Không bao lâu sau liền có mấy cường giả tiểu tộc bay về phía bên này. Ngay lập tức, hình chiếu cự thú Nhật Nguyệt bắt đầu chia loại, nếu là đồng loại thì liền trực tiếp ăn, không phải đồng loại và tìm không thấy đồng loại thì cũng ăn, thế nhưng không dung hợp, trước cứ trữ ở trong không gian đã.
Chờ Tô Vũ rèn đúc ra trang sách thuộc về chủng tộc này thì lại dung hợp vào sau.
Dần dần, nhẫn trữ vật trong tay Tô Vũ càng ngày càng nhiều.
Tô Vũ lười mang theo nhiều nhẫn trữ vật như vậy, thế nên hắn bèn tìm một tờ không gian trống bên trong sách, đơn độc mở ra, chuyên môn dùng để nhét bảo vật vào đó.
Một lát sau, một hình lập phương dài ngàn mét, rộng ngàn mét, cao ngàn mét chồng chất lên không gian bên trong Văn Minh Chí của hắn.
Lúc này, bên trong không gian mới mở ấy đang chứa chừng 300 cái nhẫn trữ vật.
Nói một cách khác, sau khi Tô Vũ vào đây thì đã thủ tiêu tầm 300 vị!
Đương nhiên, kẻ gián tiếp bị hắn giết cũng có không ít. Đủ loại thiên tai, đủ loại bạo động của Tinh Vũ phủ đệ đã lấy đi hơn trăm mạng sinh linh.
"Đúng là tiểu sát phôi!"
Tô Vũ nói thầm một tiếng, tự kiểm điểm bản thân.
Đây đều là thiên tài các tộc, nếu không phải thiên tài thì đã không tranh được suất tiến vào Tinh Vũ phủ đệ.
Hắn nghiêm trọng hoài nghi có đến trên 50 thiên tài trên Liệp Thiên bảng đã bị mình giết.
Có không ít gia hỏa mà hắn còn chưa kịp nhìn thấy rõ bộ dáng thì đã bị Văn Minh Chí của hắn trực tiếp nuốt mất.
Thôn phệ nhiều người như vậy, thế mà vẫn không nhận được chút ban thưởng nào.
Chẳng lẽ quy tắc cảm thấy phương pháp mình giết bọn họ là phạm quy, hay là do số lượng vẫn chưa đủ?
Không thì lần sau thử đổi biện pháp xử lý xem như nào.
Tô Vũ tiếp tục yên lặng ẩn núp chờ đợi. Tầng hai vẫn còn có không ít người, nếu như bọn họ không đến, ta liền tiếp tục hô "Thái Sơn", hô thêm vài lần thì chắc chắn sẽ có kẻ nhịn không được chạy tới đây để lên tầng ba!
"Tầng tiếp theo cũng sẽ làm như vậy, chắn lối ra là tốt nhất!"
Tô Vũ còn đang tính toán, mà ngay một khắc này, thần văn chữ "Kiếp" lại điên cuồng nhảy lên, Tô Vũ cấp tốc phát động thần văn, liễm tức, lặng im, nhẫn nại, tiêu trừ cảm giác nguy hiểm!
Biết rằng ở lại đây sẽ rất nguy hiểm, nhưng hắn cần phải biết rõ rốt cuộc là thứ gì lại khiến hắn cảm thấy tràn ngập nguy cơ như vậy, như thế mới có biện pháp giải quyết vấn đề.
Mà ngay một khắc này, hai luồng tử khí cực kỳ cường hãn bất chợt ập tới.
Trong lòng Tô Vũ hoảng hốt.
Mẹ nó.
Hắn biết bên trong Tinh Vũ phủ đệ có tồn tại lối đi Tử Linh, thế nhưng trước đó hắn đã hỏi lão Quy, lối đi Tử Linh chỉ nằm ở các tầng cao, tối thiểu cũng phải từ tầng bảy trở lên, sao có thể xuất hiện ở ngay tầng một như này được?
Không, mọe, chuyện còn kinh khủng hơn, đây không phải Tử Linh bình thường, đây là. . . Tử Linh quân chủ!
Hắn là do Tinh Nguyệt chuyển đổi, hơn nữa lại thường xuyên liên hệ với nàng ta, cho nên không có khả năng không biết được chất lượng tử khí của Tử Linh quân chủ.
Càng đáng sợ hơn là ở đây không phải chỉ có một vị, mà là hai vị!
Xem ra tất cả mối nguy mà hắn cảm nhận được đều là do hai vị Tử Linh quân chủ này mang tới.
"Ta. . ."
Tô Vũ cuồng mắng!
Mẹ nó.
Xong đời, Tử Linh quân chủ không phải là Tử Linh bình thường, những đầu Tử Linh bình thường không có linh trí, hắn còn có thể nghịch chuyển ngụy trang để qua mặt, nhưng Tử Linh quân chủ lại có trí tuệ, trừ phi dưới tay hắn mang theo cả một đại quân Tử Linh, bằng không tự dưng có một đầu Tử Linh đơn độc lang thang, ngươi cho rằng bọn họ là kẻ mù lòa chắc?
"A a a a a!"
Ngay lúc này, bất chợt có tiếng hét thảm truyền đến, trong nháy mắt, hơn trăm người phù không trốn chạy.
"Tử Linh!"
"Tử Linh xuất hiện!"
"Không. . . Không có khả năng. . ."
"Phía dưới vẫn còn Tử Linh đang đi lên. . ."
Toàn bộ người ở tầng hai đều kinh hoảng, nhất thời trong lòng mọi người đã hiểu, xem ra tầng một xuất hiện mối nguy chính là bởi vì có Tử Linh xuất hiện!
Chỉ sợ sinh linh ở tầng một đã bị diệt sát hoàn toàn!
"Ha ha ha, rất nhiều sinh linh, ta thích!"
Tiếng cười hào hứng truyền vang khắp bốn phương làm mọi người sợ đến choáng váng, xong rồi, Tử Linh biết nói chuyện, đây chính là cấp bậc quân chủ!
Chết tiệt!
Cách đó xa xa, vẻ mặt Tô Vũ cũng tái nhợt.
Má nó.
Hắn biết rõ chủ nhân của giọng nói ấy, Hà Đồ!
Là Hà Đồ a!
Hắn nhớ kỹ thanh âm của y, bởi vì chỉ mới một tháng trước, hắn đã từng hết sức hung hăng càn quấy mà đánh nhau với tàn niệm của vị này.
Tô Vũ không chút do dự, trong nháy mắt đã tan biến ở ngay trong đường hầm.
Hà Đồ thế mà đi từ tầng một lên, gặp quỷ rồi!
Trong cơn hoảng hốt, Tô Vũ bỗng nghĩ đến một chuyện.
Nếu hắn còn có thể sống sót ra khỏi đây, vậy thì cái nồi đen thảm họa ở dưới tầng một, hắn sẽ ném cho Hà Đồ cõng, bảo đảm sẽ không ai hoài nghi.
Ai bảo đối phương là Tử Linh quân chủ mà lại xuất hiện ở tầng dưới chót như thế?
Không ném cho y thì ném ai?
Nơi xa, Hà Đồ đang đắc ý cười to bỗng ngẩn người, vừa mới rồi y cảm giác được có kẻ đang nghĩ về mình, đang tính toán chính mình, tình huống như thế nào?
Đâu ai biết ta từ phía dưới tầng hầm lên đây?
Cái quỷ gì?
Hà Đồ hơi sững sốt, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía ngốc ngốc, không phải là tên này vừa mới có ý đồ tính toán mình đấy chứ?