Lão Quy lười để ý đến vạn tộc xa xa, lão nhắm mắt lại.
Hà Đồ mất tích rồi!
Nếu y thật sự đang ở trong Tinh Vũ phủ đệ, vậy có khả năng trong Tử Linh giới có thông đạo đi thẳng đến Tinh Vũ phủ đệ.
“Đây là đường lui các ngươi lưu lại cho chính mình sao?”
“Chờ đợi một ngày ngóc đầu trở lại ư?”
Lão Quy thầm nói trong lòng, đây là sản phẩm của Nhân tộc.
Có lẽ sau thời kỳ thượng cổ, nội tình của Nhân tộc vẫn chưa cạn kiệt, vậy thì quả là đáng sợ, khiến người ta cảm thấy thật sợ hãi!
Người chết sẽ tiến vào Tử Linh giới.
Thông đạo bị trấn thủ, nhưng vẫn để lại một vài đường lui, chẳng hạn như Tinh Vũ phủ đệ, chẳng lẽ bọn họ muốn thức tỉnh trong Tinh Vũ phủ đệ, rồi tái chiến mang Nhân tộc trở lại huy hoàng một lần nữa?
Kỳ thật ở lần triều tịch chi biến thứ 9, cường giả đỉnh cấp của Nhân tộc có xuất hiện, có người sống sót từ lần trước, thậm chí có Nhân tộc thượng cổ gia nhập trận chiến.
Mà nay đã là lần thứ 10, đám lão gia hỏa đó đều đã chết trận.
Huống chi, nếu đã trở thành Tử Linh thì còn để ý chủng tộc khác biệt sao?
Ít nhất, Hà Đồ không để ý chút nào.
Gia hỏa này vốn là Nhân vương, sau này hóa thành Tử Linh nhưng không thấy y để ý gì đến Nhân tộc, bởi vì rất nhiều ký ức đã bị lãng quên, thậm chí quên mất suy nghĩ khi còn là con người.
Tử Linh... Là chủng tộc mới!
Không phải Nhân tộc!
Nhìn lại ký ức khi xưa chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, như đang xem cuộc đời một người khác, biết một ít quá khứ, nhưng ý thức chủng tộc lại sẽ là Tử Linh nhất tộc.
Lão Quy còn đang tự ngẫm về biến động của Tinh Vũ phủ đệ lần này, thì nơi xa xa, có người nói: “Hồng Mông huynh trấn áp Tử Linh giới nhiều năm, đã bao giờ tra xét biến hóa của Tử Linh giới hay chưa?”
Lão Quy nghe vậy, bình tĩnh đáp: “Không có thời gian, cũng không có tinh lực tra xét. Nếu chư vị có hứng thú thì có thể đến Hồng Mông thành thay ta tọa trấn, ta có thể sắc phong thêm một vài trấn thủ, khi đó nếu các ngươi nguyện ý đi xuống thì ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
“...”
Toàn trường an tĩnh.
Đùa gì vậy, ai muốn đi làm trấn thủ?
Hiện tại không phải thời thượng cổ, nếu thời kỳ thượng cổ còn tồn tại, Nhân Hoàng và hội nghị chế định quy tắc sẽ luân chuyển trấn thủ định kỳ, nhưng hiện giờ thời kỳ thượng cổ đã qua, một khi đã làm trấn thủ, chỉ cần quy tắc bất diệt, vậy thời gian gánh vác cương vị sẽ là mãi mãi.
Trừ phi có một ngày có người siêu việt Nhân Hoàng, siêu việt thượng cổ, phá vỡ quy tắc, hoặc là lần nữa chế định ra quy tắc mới.
Bằng không dù có người nhất thống chư thiên thì cũng vô dụng, trên đầu vẫn còn vị bà bà (mẹ chồng) là quy tắc làm khó dễ ngươi.
Quy tắc sẽ dạy ngươi cách làm người.
Lão Quy nhàn nhạt nói: “Không muốn thì thôi, lão hủ không có thời gian dò xét Tử Linh giới, hoặc nếu các ngươi nguyện ý tự mình đi xem thì có thể nhân lúc Hà Đồ không ở đây, đi vào thử xem. Nhưng ra được hay không thì khó nói lắm!”
Sinh linh có thể đi xuống.
Mấu chốt là xuống được nhưng chưa chắc đã lên được.
Kỳ thật đám người Hạ Long Võ đã từng đi xuống, nhưng cũng chỉ là đi dạo một vòng gần thông đạo rồi nhanh chóng rời đi, không thì muốn chạy cũng không được.
Khí tức sinh linh quá nặng sẽ khiến đại lượng Tử Linh chú ý.
Mọi người lại câm nín, có vị đại năng cổ xưa cười gượng, “Hồng Mông huynh vẫn thích nói đùa.”
“Ai nói đùa với các ngươi?”
Lão Quy đạm mạc: “Bổn tướng cũng không phải là không có cấp dưới hay người phụ thuộc! Đừng chất vấn lão hủ nữa, dù là Giám Thiên Hầu thì cũng tự lo cho bản thân đi, nếu có người cảm thấy có thể thay thế được ta, trở thành Trấn Linh tướng quân, vậy thì có thể thử xem.”
Lão lười ứng phó những người này, trả lời vài câu đã đủ khách khí rồi.
Lúc bấy giờ, Thiên Diệt e sợ thiên hạ không loạn, hét lớn: “Tên khốn kiếp nhà ngươi lá gan không nhỏ, muốn gây sự với chúng ta à? Lão tử nhớ mặt ngươi rồi đấy, một tướng quân vô danh dưới trướng Địa Bình Hầu! Bước vào Hợp Đạo thì nghĩ mình là vô địch thiên hạ sao? Có tin lão tử dùng gậy đập chết ngươi không?”
“...”
Vị đại năng kia không có lời gì để nói.
Đồ điên!
Ta chỉ hỏi một câu, vậy mà ngươi đòi đánh với ta một trận.
Dù chán chẳng muốn nói, vị đồ cổ này vẫn bình thản lên tiếng: “Thiên Diệt huynh, ngươi chỉ là tướng quân vô danh, ngươi nghĩ sao?”
Thiên Diệt không cho là đúng, lớn tiếng quát: “Dù thế lão tiểu tử nhà ngươi cũng chẳng so được! Chúng ta đi theo lão đại cùng nhau trấn thủ, năm đó đã có quyết định, sau khi kết thúc nhiệm vụ, lão tử sẽ được sắc phong làm Chiến Linh tướng quân! Đợi lão tử bước vào Hợp Đạo, vậy sẽ là Chiến Linh Hầu! Ai biết hội nghị đặt bẫy lão tử, để lão tử trấn thủ ngàn năm, bọn họ còn chết hết rồi, muốn kiện cũng chẳng biết nói với ai!”
Thiên Diệt hùng hổ hổ, bực bội, “Một đám tướng quân vô danh rác rưởi mà cũng xứng đấu với ta ư?”
“...”
Những người khác đều lười để ý đến hắn, kể cả các trấn thủ khác cũng chẳng ai tiếp lời.
Bởi vì... tính ra thì bọn họ cũng là tướng quân vô danh.
Đều là không chính hiệu!
Quả thật hội nghị đã đáp ứng Thiên Diệt, kết quả đáng tiếc là hắn không chờ được đến ngày ấy thì tất cả đã kết thúc, thương hải tang điền, hiện giờ Thiên Diệt cũng không có tư cách lên mặt, một vài tiểu bối năm xưa đều đã trưởng thành rồi.
Giờ phút này, Thiên Diệt cũng cảm thấy không ổn, có cảm giác như hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hắn bỗng hùng hùng hổ hổ nói: “Một tướng quân không chính hiệu như ngươi sao còn chưa Hợp Đạo, Đa Bảo, ngươi là phế vật! Ta là vì bị trấn áp, còn ngươi thì sao?”
Đa Bảo, cái tên này rất nổi tiếng.
Là phế vật!
Còn chưa bước vào Hợp Đạo cảnh!
Trong hư không, Đa Bảo tướng quân mặt phúc hậu nghe thế cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Thiên Diệt huynh, từ thời thượng cổ tới nay, phân nửa thời gian ta dùng để dưỡng thương, chẳng tốt hơn ngươi chút nào đâu. Trong triều tịch chi biến lần đầu tiên, Hà Đồ đã cướp bảo vật của ta, còn muốn giết ta, ta bị gia hỏa này bẫy một lần, không ngờ về sau ta vừa xuất sơn đã lại gặp phải y!”
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.
Triều tịch chi biến lần đầu tiên, cường giả nhiều vô số, Hà Đồ cũng bị ép, y không tính là người mạnh nhất Nhân tộc thời đại đó, nhưng y tàn nhẫn nhất, hóa thành chủ nhân cổ thành, mở ra thông đạo Tử Linh, dẫn dắt Tử Linh chinh chiến chư thiên, vô số Tử Linh quân chủ đã nguyện ý đi theo y.
Quá khứ mà Tô Vũ nhìn thấy chỉ là vài đoạn nhỏ mà thôi.
Ở thời đại ấy, Hà Đồ rất nổi danh, mang theo Tử Linh quân chủ đánh chết không ít cường giả thời thượng cổ, đồng thời còn đả thương Đa Bảo.
Có người buồn bã nói: “Hiện tại không phải triều tịch chi biến lần đầu tiên! Hà Đồ cũng đã chết, ký ức còn lại mấy phần? Sau khi hóa thành Tử Linh, y còn bao nhiêu thủ đoạn? Hiện giờ có lẽ y còn chẳng đấu lại Vương Đô.”
Nơi xa, Đạo vương nhíu mày.
Nhắc tới ta làm gì?
Dù sao ông ta cũng là Vĩnh Hằng thất đoạn, chỉ là xui xẻo bị lão Quy đánh bạo tam thế thân mà thôi, nếu không ông ta cũng chẳng cần kiêng kị đám người kia như vậy, tuy đám đồ cổ đều không yếu, nhưng không phải ai cũng là Hợp Đạo, còn có không ít người vẫn chỉ là Vĩnh Hằng cao đoạn.
Trong lúc mọi người đang sôi nổi nghị luận, bên phía Ma tộc, Ma Nhĩ nhíu mày nói: “Được rồi, chuyện của chư vị tiền bối có thể đợi lát nữa rồi bàn sau! Hiện tại Liệp Thiên bảng có thể truyền tin tức trong Tinh Vũ phủ đệ, hiện tại còn chưa rõ rốt cuộc Hà Đồ có phải Hà Đồ của Tử Linh giới hay không, nếu phải thì nên hóa giải nguy cơ này như thế nào? Trong Tinh Vũ phủ đệ không phải chỉ có một hai chủng tộc, mà là có rất nhiều, kể cả Nhân tộc, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy Hà Đồ từng là Nhân tộc thì sẽ không giết các ngươi?”
Nghe vậy, Đại Chu vương cất giọng sâu xa: “Khó nói lắm, Nhân tộc chết ít như vậy có lẽ là do Hà Đồ còn nhớ tình cũ, dù thế nào y cũng là Nhân tộc, cho nên... phiền toái này chỉ là của các ngươi, không liên quan đến chúng ta!”
Y mặc kệ rốt cuộc biến cố bên trong có phải do Hà Đồ tạo thành hay không, nhưng Nhân tộc chết ít là sự thật.
Dù là do Hà Đồ gây ra, nhưng có khả năng y thật sự đã nương tay với Nhân tộc.
Nếu đã như vậy… Ta còn quan tâm làm quái gì!