Tô Vũ suy đoán, rất có thể là do trong Tinh Vũ phủ đệ xảy ra biến cố quá lớn, cho nên người bên ngoài sốt ruột không thôi, đã làm gì đó để nâng cấp Liệp Thiên bảng, muốn mượn nhờ cách này để liên lạc với người bên trong.
Tô Vũ cấp tốc tìm kiếm, rất nhanh đã tìm ra hơn 50 phần Liệp Thiên điểm bảng.
Hắn nhếch môi, nở nụ cười.
Bị ngăn cách bởi Tinh Vũ phủ đệ, muốn liên hệ mà còn gian nan như vậy, đại khái là không có cách nào phân rõ cái gì, càng không có cách nào đi định vị một ai.
"Hà Đồ!"
Tô Vũ viết xuống hai chữ này lên trên một tấm điểm bảng, đáng tiếc chờ đợi hồi lâu mà vẫn không thấy bất kỳ ai đáp lại.
Vì phòng ngừa vạn nhất, hắn đương nhiên không đụng vào điểm bảng của người đã chết, tránh cho bị cảm ứng được. Thứ hắn dùng là điểm bảng thuộc về Nhân tộc, trước đó hắn đã đánh ngất vài tên, tiện tay cầm đi nhẫn trữ vật của bọn họ.
Cẩn thận hơn, Tô Vũ còn thay đổi hai chữ "Văn Minh" trên bìa quyển Văn Minh Chí của mình bằng hai chữ "Hà Đồ", đều được viết theo thể ý chí chi văn.
Làm xong xuôi, Tô Vũ bất giác nở nụ cười.
Hà Đồ a!
Tô Vũ cười ha hả, người đã chết đều là do Hà Đồ ngươi giết. Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng chuẩn bị làm thế, xem như ta thay ngươi sớm quét dọn chiến trường mà thôi.
Về phần tất thảy điểm bảng ở đây đều khẽ rung động mỏng manh, thế nhưng chậm chạp vô phương liên hệ.
Không biết qua bao lâu sau, Tô Vũ mất hứng, mắng thầm một câu: “Rác rưởi!”
Được rồi, để ta giúp các ngươi một thoáng.
"Thái Sơn!"
Oanh!
Thiên băng địa liệt, mà hai chữ Hà Đồ trước đó Tô Vũ viết xuống một tấm điểm bảng bỗng nhiên rung lên, trong nháy mắt hai chữ đó đã hóa thành hào quang, tan biến ngay phía trên điểm bảng.
Làm xong, Tô Vũ liền phong bế khiếu huyệt, mấy chục tấm điểm bảng còn lại vẫn đang rung động, nhưng vô phương truyền tin đi.
Tô Vũ nhếch miệng cười!
Thú vị!
Quả nhiên suy đoán của ta không sai, dưới sự phẫn nộ của lão Chu có thể giúp mở ra một lỗ hổng không gian nào đó để đưa tin ra ngoài, thế nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
"Không ngờ các ngươi muốn liên lạc nội bộ đều phải dựa vào ta. . ."
Tô Vũ nói thầm một tiếng, xem ra toàn bộ tin tức giao lưu đều sẽ do hắn khống chế, cũng không biết vì việc này mà bên ngoài phải bỏ ra đại giới cỡ nào.
Cám ơn chư vị!
Hi vọng chư vị lại tiếp tục truyền một ít tin tình báo cho ta, điều kiện tiên quyết là ta phải nắm giữ càng nhiều Liệp Thiên điểm bảng.
. . .
Thời điểm Tô Vũ ở bên trong hô lên hai tiếng “Thái Sơn”.
Thì ở bên ngoài, Liệp Thiên bảng vốn một mực lấp lóe không yên, lúc này bỗng nhiên thoáng hiện lên hai chữ, có điều chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
"Hà Đồ!"
Không phải chữ viết của các tộc nào, mà là chữ viết dựa trên ý chí chi văn.
Hà Đồ!
Giờ khắc này, hết thảy đều biến sắc, không ai dám tin tưởng những gì mình đang nghĩ tới.
Hà Đồ?
Cái gì Hà Đồ?
Là Hà Đồ - kẻ đã gây nên lần triều tịch chi biến đầu tiên hay là Hà Đồ gì khác?
Làm sao có thể?
Nghĩ đến đây, chợt có thanh âm của một vị cổ lão vang lên, chấn động hư không, "Hồng Mông huynh, Hà Đồ có còn ở trong đường hầm không?"
. . .
Nơi sâu trong đáy biển.
Nghe đối phương hỏi thế, lão Quy sửng sốt ngây người mất một lúc.
Đúng vậy, Hà Đồ đã đi mất từ mấy ngày trước rồi!
Ta đệt!
Hà Đồ. . . Đi vào Tinh Vũ phủ đệ?
Y đi bằng cách nào?
Thông qua lối đi tầng bảy?
Nhưng nếu Hà Đồ đang ở tầng bảy, vậy thì có quan hệ gì với biến cố đang diễn ra ở tầng một đâu?
"Hà Đồ. . . Không thấy, đi Tinh Vũ phủ đệ. . ."
Lão Quy có chút choáng váng, hàm nghĩa trong lời này thật sự là nhiều lắm.
. . .
Lão Quy thật sự rất kinh ngạc.
Hà Đồ xuất hiện trong Tinh Vũ phủ đệ, còn là ở tầng thấp, điều này đáng lẽ không được phép xảy ra, vả lại dù y có xuất hiện thì cũng không nên lung tung giết chóc, lại càng không nên tàn sát tứ phương.
Tất cả những điều này đang chứng minh một vấn đề.
Hà Đồ... Không đi ra từ thông đạo Tử Linh!
Y đã đi con đường khác!
“Không phải y đi tìm viện binh sao?”
Lão Quy hồ nghi, chẳng lẽ có liên quan đến vị viện binh kia?
Rốt cuộc y đã đi tìm ai?
Lão tự hỏi chậm rì rì, mà trong hư không, vị cổ lão kia sốt ruột lặp lại: “Hồng Mông huynh, Hà Đồ có ở đó hay không?”
Lúc này lão Quy mới hoàn hồn, chậm rãi đáp: “Không có ở đây, y thường xuyên đi mất, cụ thể là ở đâu thì ta không rõ.”
Lời này vừa dứt, hư không liền rúng động.
Các hư ảnh vô địch cường hãn phóng ra, có người kinh ngạc chất vấn: “Không ở đó ư? Hà Đồ tiến vào Tinh Vũ phủ đệ rồi? Y vào bằng cách nào, dù đi vào thì cũng không nên xuất hiện ở tầng 1! Tầng 7 tổn thất không lớn, vì sao mấy tầng dưới lại tổn thất thảm trọng?”
Tử Linh quân chủ xuất hiện, có người chết là chuyện quá bình thường.
Thậm chí ngẫm lại thì mọi người còn cảm thấy số người đã chết không quá nhiều.
Nhưng mấu chốt là Hà Đồ đã đi vào như thế nào?
“Chẳng lẽ Tử Linh giới cũng có thông đạo tiến nhập thẳng đến Tinh Vũ phủ đệ?”
“Không có khả năng! Nếu có thì vì sao chỉ lần này mới xuất hiện biến cố, đây không phải lần đầu tiên Tinh Vũ phủ đệ mở ra!”
“...”
Bản thể của các cường giả dồn dập xuất hiện khiến không gian chiến trường Chư Thiên đình trệ, lúc này lại có thêm đại lão tồn tại cổ xưa xuất hiện!
Một vài vô địch thay đổi sắc mặt.
Rốt cuộc chư thiên vạn giới có bao nhiêu lão bất tử còn sống?
Chẳng lẽ triều tịch chi biến lần thứ 9 vẫn chưa giết chết hết?
. . .
Cùng lúc đó.
Đại Hạ vương sửng sốt truyền âm hỏi: “Lão Chu, cổ tộc đều có lão bất tử còn sống, tộc chúng ta thì sao?”
Nhân tộc là đối tượng chính của lần triều tịch chi biến thứ 9!
Chẳng lẽ tộc chúng ta đã chết hết, không còn một lão bất tử nào?
Thượng cổ thì thôi, chết sạch là chuyện bình thường, Nhân tộc mà không chết hết thì vạn tộc đã không có cơ hội lật trời.
Nhưng cường giả tham gia triều tịch chi biến lần thứ 9 đều đã chết hết thật ư?
Đám vô địch bọn họ hiện tại xem như cường giả triều tịch chi biến lần thứ 10, nếu thời đại này kết thúc, chẳng lẽ trong hơn mấy chục vị vô địch, không ai còn sống sót được?
Chỉ cần sống sót thì sẽ tính là lão bất tử!
Đại Chu vương bình tĩnh đáp: “Khó! Thọ mệnh Nhân tộc không dài bằng bọn họ là điểm thứ nhất. Thứ hai là Nhân tộc không có Văn Minh sư Vĩnh Hằng cảnh, Chiến Giả vốn sống ngắn hơn, kỳ thật đa số đám đồ cổ này đều là song Vĩnh Hằng. Thứ ba, chúng ta là đối tượng chém giết chính của lần triều tịch trước đó, hết lần này đến lần khác, không đánh đến cạn kiệt nội tình của Nhân tộc thì đại chiến sẽ không kết thúc!”
Nói tóm lại, sau chín lần, Nhân tộc đều thất bại, có mấy lần suýt nữa đã nhất thống chư thiên... Sau đó... Không có sau đó, đám đồ cổ vạn tộc không cho phép chuyện đó xảy ra.
Đại Chu vương truyền âm: “Đừng thấy hiện tại đám đồ cổ này không hé răng, ta hoài nghi lần triều tịch chi biến khi trước, bọn họ đều từng ra tay với Nhân tộc!”
Đại Hạ vương khẽ gật đầu, ánh mắt ngưng trọng.
Bình thường thôi!
Dù Nhân tộc muốn nhất thống chư thiên hay chư thiên vạn tộc muốn huỷ diệt Nhân tộc, đám lão bất tử này đều có khả năng ra tay với Nhân tộc ở thời khắc mấu chốt.
Hiện tại không ra tay chỉ là vì chưa đến thời cơ, cũng không muốn để kẻ khác chiếm tiện nghi mà thôi.
9 lần triều tịch chi biến nhiều năm trước đã lấy mạng của vô số đại năng cổ xưa.
Lần này là lần thứ 10, tạm thời Nhân tộc không có khả năng nhất thống chư thiên, đám lão gia hỏa này sống càng lâu thì càng sợ chết, sẽ không tùy tiện ra tay với Nhân tộc trước, bọn họ sợ nửa đường sẽ gặp phải biến cố.