Tô Vũ nhanh chóng lặn xuống, không ngừng thu hoạch. Thật nhiều đồ tốt!
Mang thứ này về rồi mượn thức hải bí cảnh của Đại Hạ phủ, hoặc dứt khoát tự tạo luôn, vậy chẳng phải là sẽ có ý chí lực tinh thuần vô tận để dùng sao?
Cả hắn, Triệu Lập hay Liễu Văn Ngạn thì cũng đều thiếu ý chí lực để uẩn dưỡng biển ý chí rộng lớn của bọn họ.
Mọi người đều thiếu, Văn Minh Sư đều thiếu!
Không có Văn Minh Sư nào không thiếu!
Lúc bấy giờ Tô Vũ không còn dám nói Thiên Hà cát là rác rưởi nữa, ta lấy, ta tiếp tục lấy!
Thứ này còn khiến Tô Vũ hứng thú hơn cả vật gánh chịu.
Vật gánh chịu để làm gì?
Ta không thiếu!
Không, ta thiếu, nhưng không có cũng chẳng sao.
Trong khi Thiên Hà cát lại rất hữu dụng với hắn. Dùng nó có lẽ có thể chiết xuất ý chí lực tinh thuần từ tinh huyết, từ sách vở, từ rất nhiều đồ vật.
Đối với Văn Minh Sư mà nói, đây là việc cực kỳ quan trọng.
Tuy rằng thực lực Văn Minh Sư của Tô Vũ không đủ cường đại, nhưng không có nghĩa là phương diện Văn Minh đạo của hắn không mạnh.
Ví dụ như các loại đặc tính thần văn, nếu không có đám thần văn đại ca tiểu đệ kia, Tô Vũ chỉ là một gia hỏa Nhật Nguyệt có chiến lực bình thường, không có Văn Minh Chí cường đại như vậy, cũng không thể ngụy trang đến mức vô địch không phát hiện, Bán Hoàng khó nhìn ra.
Không có thần văn thì hắn phán đoán nguy cơ như thế nào?
Không có thần văn... Tô Vũ chắc chắn không thể đi đến ngày hôm nay.
Tuy hiện nay thần văn có vẻ không đủ cường đại, không bằng thân thể 72 đúc của hắn, nhưng Tô Vũ chưa bao giờ từ bỏ việc cường hóa thần văn, thần văn cường đại mới là tiền vốn để hắn hoành hành.
Cho nên hắn cố gắng tăng cường tất cả thần văn lên tới tứ giai, ngũ giai.
Chỉ có như thế thì mới có thể dùng thực lực Chiến Giả đi đánh bại đối thủ thực lực tương đương, bởi vì bọn họ không có nhiều thủ đoạn bằng Tô Vũ.
Tô Vũ không ngừng lặn xuống.
Thần văn chữ “Kiếp” vẫn điên cuồng nhảy lên, Tô Vũ không vội rời đi, có khả năng Hà Đồ đang càn quét tầng hai, mình chờ y tới rồi hẵng chạy cũng chưa muộn.
. . .
Hơn 1 giờ sau.
Tô Vũ nhe răng trợn mắt, cười đến hàm răng như muốn nứt ra.
“Đủ 3 vạn cân chưa?”
Thu hoạch của người khác tính bằng viên, hắn thì tính bằng cân, hoặc tính bằng tấn cũng được!
“Ha ha...”
Tô Vũ không nhịn được cười sung sướng, cực kì vui mừng, thống khoái.
Hắn nhìn hai cục đá lớn bên trong không gian của mình, riêng hai khối này chắc đã phải hai vạn cân rồi nhỉ?
Về sau nếu ai dám nói Thiên Hà cát hiếm có trước mặt hắn, hắn sẽ cầm cả tảng đập kẻ đó!
Hắn còn nhớ rõ, lúc trước trong phòng thí nghiệm tư nhân của Bạch Phong, hắn vụng trộm hấp thu một ít ý chí lực, Bạch Phong đã nổi khùng, nghĩ đến số Thiên Hà cát bị hắn tiêu hao mà Bạch Phong suýt nữa đã rơi nước mắt.
Nếu có thể quay lại lúc đó... Ha ha, hắn nhất định sẽ cầm cả tảng đập chết anh.
Tô Vũ đã tưởng tượng ra biểu cảm của Bạch Phong khi nhìn thấy cục Thiên Hà cát này, chắc chắc anh sẽ điên cuồng đến sùi bọt mép, hưng phấn phát điên!
“Đây phải gọi là Thiên Hà thạch!”
Tô Vũ vội vàng thu hồi tất cả Thiên Hà cát vào trong không gian, nụ cười chưa từng biến mất, sau đó hắn nhanh chóng phóng về phía thác nước, ban nãy khi lặn xuống, dường như hắn nhìn thấy một bảo địa, không biết có phải là nơi sinh trưởng của Tiếu Khẩu Liên hay không.
. . .
Một lát sau, Tô Vũ giống như con cua bị nấu chín, cả người đỏ bừng xông qua thác nước.
Phía sau thác nước rất an tĩnh.
Nơi đây có cái ao nhỏ.
Bên cạnh ao có một cái bàn đá, dường như năm xưa có người nhàn nhã chơi cờ tại đây, không có việc gì thì tới uống tách trà.
Trong ao nhỏ tràn đầy hoa, đó là hoa sen!
Rất đẹp, rất lóa mắt!
Tô Vũ nhìn một lát, dường như thấy những cánh sen này đang cười với chính mình!
“Tiếu Khẩu Liên!”
Tô Vũ lẩm bẩm, vô cùng kinh hỉ, nó thật sự ở đây.
Quả thật người bình thường không thể tới được nơi này.
Hắn không vội vã đi xem Tiếu Khẩu Liên, mà là nhìn về phía bàn đá, dường như bàn đá kia đã ở đây trải qua vô số năm tháng, hai chiếc ghế dựa đặt hai bên, năm xưa, có lẽ có vô số đại nhân vật đến phía sau thác nước này, vừa ngắm thác vừa chơi cờ lại vừa ngắm sen.
Mà đây là tầng ba... có lẽ chẳng có bao nhiêu đại nhân vật, có lẽ chỉ là một vài Nhật Nguyệt hoặc là vô địch, ít có khả năng là Bán Hoàng.
Tô Vũ tiến lên một bước, nhìn thoáng qua bàn đá, cẩn thận cảm ứng một chút, lắc đầu, thở dài, “Nghèo thật, vậy mà không đạt tới cường độ làm vật gánh chịu, cùng lắm là làm tài liệu rèn Thiên binh, nhưng nó lớn như vậy, có lẽ rèn ra Thiên binh rồi sẽ có hy vọng biến thành vật gánh chịu!”
Tô Vũ có Thiên binh.
Hiện tại trên tay hắn có hai thanh Thiên binh, đều bị Văn Minh Chí trấn áp, là thứ hắn lấy được khi xử lý những tên kia, chất lượng đều không tồi.
109 đạo kim văn mới tính là Thiên binh, nhưng chỉ là mới vào Thiên binh, bình thường, loại Thiên binh này rất khó dùng làm vật gánh chịu bởi vì nó không đủ kiên cố, Thiên binh trung đẳng, khoảng 118 đạo kim văn mới đủ để làm vật gánh chịu.
Mà hai thanh trong tay Tô Vũ, một thanh có 120 đạo kim văn, một thanh chỉ có 109 đạo, nói cách khác, một thanh có thể làm vật gánh chịu, cái còn lại thì không.
“Xong rồi phá hết thôi, hình như đều là đồ của vô địch, tránh để kẻ khác phát hiện. Phá nó rồi dung nhập vào sách!”
Tô Vũ thu cả bàn đá và ghế dựa, đó đều là thứ tốt.
Nhưng hắn thấy nhiều đồ tốt rồi, hiện tại lấy được thêm cũng chẳng có cảm giác gì nhiều.
Lúc này, hắn nhìn về phía ao xanh trên núi đá.
Từng đóa hoa sen nở rộ yêu diễm.
Rất đẹp!
Tựa như một dàn tuyệt thế mỹ nhân đang nghịch nước, cười đùa ầm ĩ.
“Lão Quy nói hạt sen có kịch độc, củ sen là bảo vật chữa thương, hoa sen vô dụng, nhưng xem ra hoa sen mới là chí bảo!”
Tô Vũ lẩm bẩm, từ thời kỳ thượng cổ đã có không ít người không phân biệt được mà làm ra trò cười, hiện tại ở thời đại này, còn có bao nhiêu người có thể phân rõ?
Ta sẽ bán nó với danh nghĩa Cửu Diệp Thiên Liên!
Đương nhiên phải lén lút mà bán, không thì chỉ có thể bán cho một nhà, nếu giấu giếm thì có thể bán cho vô số người, mọi người lấy được thứ này chắc chắn sẽ đều che giấu!
Đến lúc đó, chà chà, một bông một kiện vật gánh chịu, không đắt đúng không?
Hắn nhìn thoáng qua hồ nước, hít hà một hơi, “Ta nhìn xem… 188 đóa. Ngẫm lại thì tìm đâu ra 188 khách hàng mới là vấn đề.”
“Bất quá chắc vô địch nào cũng đều muốn mua!”
“Muốn tìm 188 vị vô địch trong vạn giới thì không khó, mấu chốt là kẻ mua bán đàng hoàng, không giết người bịt miệng thì hơi khó tìm...”
Tô Vũ hít sâu, bán thứ này với giá một kiện vật gánh chịu, mọi người tuyệt đối sẽ tranh nhau mà mua.
Mấu chốt là phải làm thế nào để lừa khách hàng... Khụ khụ, làm mọi người tin tưởng mình có thể lấy được Cửu Diệp Thiên Liên, nếu đồ thật may mắn rơi vào tay mình, rồi lại bị người cướp đi, vậy thì không lừa được, dù lừa được thì cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Chỉ có thật sự nằm trong tay mình thì mới có thể khiến mọi người tin tưởng, đồ ta lấy ra đồ thật!