“Thu thập hoa sen nơi đây đã rồi tính!”
Tô Vũ lấy ra rất nhiều hộp ngọc, nhanh chóng bơi vào trong nước, bắt đầu thu thập Tiếu Khẩu Liên.
Lão Quy nói nó vô dụng, kỳ thật hoa sen này rất kiên cố, đã có thể sánh với Huyền binh.
Nhưng đối với lão Quy mà nói thì đây chỉ là cảnh đẹp để ngắm, Địa binh trong mắt lão cũng chỉ là rác rưởi.
Hắn thu thập một đóa Tiếu Khẩu Liên, cẩn thận quan sát, chín cánh, rất đẹp, trên cánh hoa có từng đạo hoa văn kim sắc, nhưng như lão Quy từng kể, hoa văn không chỉnh tề, có chút loạn.
Cửu Diệp Thiên Liên chân chính thì hoa văn trên cánh sẽ rất chỉnh tề, đây là điểm khác biệt.
Đương nhiên cũng có Cửu Diệp Thiên Liên không hoàn mỹ, có khả năng hoa văn không ngay hàng thẳng lối.
“Thứ tốt!”
Tô Vũ nhanh chóng ngắt hết hoa sen!
Sau đó hắn lặn xuống đào ra 100 – 200 củ sen, củ rất nhỏ, nhưng trong suốt bóng loáng như thủy tinh.
Tô Vũ không khỏi tán thưởng, không biết thứ này mọc tự nhiên hay là thuộc bộ phận nào đó trong cơ thể.
“Chắc là tự nhiên nhỉ?”
Tô Vũ thầm nghĩ, chứ cơ thể làm gì có công năng sinh ra hoa sen.
Có lẽ có người đã trồng ở đây, hắn tự an ủi mình một trận, chủ yếu là muốn nói, củ sen này ăn được, không cần ghét bỏ.
Tô Vũ nhanh chóng rửa sạch củ sen, cắn xuống một ngụm...
Hắn hít sâu một hơi!
Má, ăn ngon thật!
Ngọt lành, mát lạnh, giòn giòn, cắn một ngụm, nhai mấy miếng, nuốt vào bụng, lực lượng mát lạnh ấy lập tức truyền đi khắp toàn thân.
Làn da, xương cốt, huyết nhục bị hao tổn đều nhanh chóng khôi phục!
Khí tức hắn dần dần trở nên cường đại hơn.
“Ở đây có đến mấy trăm củ sen, thứ này chính là thánh phẩm chữa thương, không rõ một cây có thể so được Thiên đan trong truyền thuyết không, nhưng quả thật là công dụng rất hữu hiệu.”
Tô Vũ lại cắn xuống một ngụm, ngon đến mức muốn chảy cả nước miếng!
Mấu chốt là nó có thể khôi phục thương thế, cảm giác quá sảng khoái!
Ăn xong một củ sen, thương thế của Tô Vũ đã gần như khôi phục.
“Đáng sợ! Có thứ này thì lần sau dù có bị đánh bạo thân thể, ta cũng không sợ. Tiền đề là còn có thể trọng sinh huyết nhục, sau đó ăn một củ để đẩy nhanh tiến độ hồi phục!”
Hắn có vài trăm củ ở đây này.
Tô Vũ càng thêm vui mừng, tầng ba đúng là bảo địa.
Tầng một lấy được không ít bảo vật cấp bậc vật gánh chịu, tầng hai cướp được long huyết cổ thụ, tầng ba, đại lượng Thiên Hà cát cộng thêm hoa sen củ sen... Tinh Vũ phủ đệ này quả nhiên là nơi rất tốt.
Trong tay hắn vẫn còn một ít hạt sen trong suốt, thoạt nhìn rất đẹp, nhưng lão Quy đã nhiều lần dặn dò bảo rằng đây là kịch độc, có khả năng độc chết Nhật Nguyệt, thôi, không thử được, có thể tìm Nhật Nguyệt vạn tộc để thử, không biết có kẻ ngốc nào bị lừa, để ta xem nó có thể độc chết kẻ đó hay không!
“Giàu rồi!”
Tô Vũ thu thập thêm một ít nước trong thác, hắn muốn lao lên trên nhìn xem có sỏi mật hay không... Kết quả bay đến một nửa, ánh mắt Tô Vũ khẽ biến, lập tức trốn chạy!
Sỏi mật thì thôi đi, không phải là hắn không dám lấy, mà mấu chốt là vì cảm giác nguy cơ lại tới nữa rồi.
Có khả năng Hà Đồ đang muốn lên đây.
“Cảm tạ Hà Đồ tới muộn như vậy, đa tạ ngươi!”
Tô Vũ mặc niệm trong lòng, cảm ơn, ta thu hoạch được rất lớn, thuận tiện cũng hoàn mỹ ném lại hậu quả cho ngươi gánh, đa tạ!
Lần sau gặp được ngươi, ta nhất định sẽ khách khí với với ngươi một chút!
Tô Vũ lập tức trốn vào hư không, nháy mắt biến mất.
. . .
Tô Vũ chạy khỏi tầng ba, một lát sau Hà Đồ mới lên đến tầng ba.
Giờ phút này, Tử Linh phía sau y càng nhiều, số lượng đã lên đến hơn 300 đầu.
Hà Đồ nhìn quanh một vòng, hơi nhíu mày, tầng ba không có nhiều người.
Không quan trọng!
Có thể bọn họ đã lên trên hoặc là đã chết, bình thường thôi.
Nhưng… Không rõ vì sao mỗi lần lên thêm một tầng, y đều cảm thấy không quá thoải mái, cứ cảm thấy có người đang tính kế chính mình, hơn nữa vừa rồi y có cảm giác không chỉ một người, hoặc là nói, vừa rồi cảm giác bị tính kế rất rõ ràng, đến hiện tại vẫn chưa biến mất.
Y nhìn tên ngơ ngác phía sau, ánh mắt cổ quái, tên ngốc ngốc này đang giả ngu với mình sao?
Lẽ nào nó đã khôi phục ký ức, âm thầm chuẩn bị tính kế mình?
Có phải không?
Y nhìn ngốc ngốc, ngốc ngốc cũng đờ đẫn nhìn y, Hà Đồ và nó nhìn nhau, ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng y hừ lạnh một tiếng, muốn tính kế ta ư, không có cửa đâu!
Ta sẽ nhìn chằm chằm cử động của ngươi.
Ta chuẩn bị quét sạch tầng ba đây.
Hà Đồ sung sướng cười lớn, mặc kệ khó chịu ban nãy, “Ê đồ ngốc, ngươi đi chặn bên kia thông đạo, ta muốn càn quét hết tầng ba!”
Tâm tình Hà Đồ rất tốt, ngay sau đó, tử khí từ người y phóng ra, tức khắc lan tràn ra toàn bộ tầng này.
Y muốn quét sạch từng tầng một!
Ta không vội, ta sẽ biến tất cả những người tiến vào lần này trở thành đội quân hùng mạnh dưới trướng ta.
“Có lẽ đám gia hỏa bên ngoài đã choáng váng rồi, nhiều người chết như vậy, chắc chắc không ai có thể tưởng tượng đến chuyện ta lại vào được đây!”
Hà Đồ thầm đắc ý.
Không ai ngờ được!
Cũng không ai biết!
Bởi vì chính y cũng không dự đoán được mình sẽ tiến vào, vậy thì sao người bên ngoài có thể biết?
Chắc bên ngoài đang nổi điên lên, không rõ nguyên nhân người chết hàng loạt.
Ta đã giết vài trăm người!
Hà Đồ cười lớn, các ngươi đau lòng không?
3600 danh ngạch, ta giết hơn 300 người!
Giờ phút này, y không biết Tô Vũ đã giết gần 600 người!
Mà mọi tội lỗi hắn đều để y gánh.
Ngoại giới, các vô địch, các Bán Hoàng đều hận đến muốn bằm thây Hà Đồ.
Quá đáng!
Giờ khắc này, nhân số tử thương còn đang tăng lên, không ngừng có thông đạo đứt gãy, đáng tiếc, tin tức truyền đi vẫn không có ai đáp, Liệp Thiên bảng chung quy chỉ là thứ đồ rách, dù đã hợp nhất thì cũng là bán phẩm chỉ được khâu lại, không phải một thể chân chính.
. . .
“Hà Đồ, súc sinh!”
Giờ khắc này, ngoại giới vang lên vô số tiếng oán hận mắng mỏ!
Chết rồi mà còn đảo loạn vạn giới, quả thực còn đáng hận hơn cả Tô Vũ!