Tầng thứ tư.
Khi Tô Vũ bước vào tầng thứ tư liền cảm nhận được một loại cảm giác đặc thù.
Ngũ tạng như hoả lò!
Nội phủ đang thiêu đốt!
Tô Vũ hít sâu một hơi, tại tầng một hắn đã cảm nhận được một loại lực lượng ngũ hành, trong đạo tu luyện, thường nói ngũ tạng tương ứng ngũ hành, Tô Vũ ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu ra, có lẽ tầng này là vị trí ngũ tạng lục phủ!
Hoặc có thể nói, 3 tầng bốn – năm – sáu có khả năng đều nằm trong khoang bụng, khu vực phân bố ngũ tạng lục phủ, và cả khu vực mắt rốn.
“Cánh tay thì sao?”
Tô Vũ thầm nghĩ, hình như hắn không thấy đôi tay, nếu bị cắm trên mặt đất, có khả năng cánh tay sẽ rũ xuống, chẳng lẽ nó nằm dưới mặt đất?
Hai tay đều cắm vào Tử Linh giới ư?
Khả năng này có thể xảy ra.
Trong tầng bốn, nồng độ nguyên khí nồng đậm quá sức tưởng tượng!
“Chắc phổi và trái tim đều nằm trong khu vực này.”
Tô Vũ thầm nghĩ, trái tim là cơ quan rất quan trọng đối với tất cả tu giả, dù là Tô Vũ, nếu trái tim hắn nổ tan xác, đến mức không thể huyết nhục trọng sinh, vậy hắn sẽ chết thật... Thân thể suy kiệt mà chết.
Khi đó biện pháp duy nhất chính là bảo tồn biển ý chí, một lần nữa trùng tu thân thể.
Nhưng nếu trái tim còn chưa hoàn toàn bị hủy thì hắn có thể dùng máu trọng sinh hay huyết nhục trọng sinh đều được, hai cách này đều có thể tái sinh thân thể, nhưng sẽ rất suy yếu, có điều cảnh giới thân thể vẫn còn đó, không cần bắt đầu lại từ đầu.
“Nếu trái tim ở đây, vậy phải mau chóng đi tìm xem!”
Tô Vũ thầm nghĩ, nhìn thông đạo phía dưới, ánh mắt biến ảo, Hà Đồ còn đang càn quét ở tầng dưới, lần này đúng là đại kiếp nạn rồi!
Ít nhất mình không càn quét hết, Hà Đồ thì ngược lại, thật sự một ngọn cỏ cũng không bỏ qua.
Chỉ sợ hiện tại đã chết không ít người.
Chắc chắn đã đến hơn một ngàn.
“Năm nay quá thảm!”
Tô Vũ lắc đầu, không nên trách ta, ít nhất, Nhân tộc không thể trách hắn, nếu Nhân tộc chết thì chẳng liên quan gì đến Tô Vũ.
Hắn giết nhiều tộc khác như vậy, theo lý thuyết, Nhân tộc đã có thể chiếm cứ một ít ưu thế.
Đáng tiếc, Hà Đồ giết chóc không phân biệt, còn càn quét lần lượt từng tầng, từ thấp đến cao... Nếu cứ tiếp tục như thế, kẻ yếu sẽ phải liên thủ lại, bằng không bọn họ không thể trốn chạy lên tầng cao hơn.
Tầng càng cao càng nguy hiểm, như tầng thứ tư này, Tô Vũ đã cảm nhận được ngũ tạng trong cơ thể mình nóng hừng hực như đang bị ngọn lửa thiêu đốt.
Có lẽ kẻ yếu không chịu được bao lâu thì đã bị thiêu chết.
“Ngô Lam quá yếu...”
Tô Vũ khẽ nhíu mày, những người như Ngô Làm mới chỉ đến Đằng Không, ở 3 tầng dưới thì không sao, nhưng còn 3 tầng giữa thì... E rằng việc bọn ở đây thôi cũng đã là một loại tra tấn.
“Không biết tầng thứ tư có bao nhiêu người, có Nhật Nguyệt nào hay không.”
Tới tầng này, có lẽ sẽ có một vài cường giả Nhật Nguyệt.
Tuổi không quá lớn, thực lực không quá mạnh, có khả năng mấy người Liễu Văn Ngạn đều đang ở tầng thứ tư.
Nhưng thời gian đã qua ba ngày, rất có thể bọn họ đã sớm rời khỏi đây, lên tầng cao hơn.
. . .
Trong lúc Tô Vũ còn đang ở tầng thứ tư.
Tầng này có một khu vực bảo địa rất đặc thù.
Toàn bộ tầng bốn đều có thể nhìn thấy hai tòa núi lớn khổng lồ đứng lặng hai bên, giữa hai tòa núi này có một hẻm núi hình chữ V, nếu đảo ngược lại, Tô Vũ thầm đoán có lẽ đó là phế quản nối 2 lá phổi.
Trông nó như hẻm núi vô cùng lớn.
Trên hai tòa núi đều đang có người.
Công năng của phổi là hô hấp.
Có khả năng tuần hoàn không khí.
Tầng bốn ít tranh đấu hơn, bởi vì tầng bốn thích hợp cho mọi người tu luyện, tu luyện ngay trên hai đỉnh núi sẽ giúp cường hóa khí huyết, thân thể cường đại, hiệu suất hô hấp tăng gấp trăm lần, thậm chí gấp ngàn lần ở ngoại giới!
Ở tầng bốn, ngũ tạng lục phủ bị bỏng cháy, nhưng chỉ cần kiên trì tu luyện trên núi cao thì sẽ nhanh chóng có cảm giác mát lạnh hóa giải nguy cơ này.
Tầng bốn là khu vực rất nhiều người đều tranh thủ cường hóa chính mình.
Người ở 3 tầng trước đại khái đã chết hết, hiện tại Nhật Nguyệt còn sống gần như đều tụ tập ở tầng bốn.
Trên hai sườn núi có rất nhiều người.
Toàn bộ Tinh Vũ phủ đệ còn khoảng 2200 người, mà tầng bốn lại tụ tập gần 1500 vị.
Chỉ tính riêng Nhân tộc thì đã có khoảng 300 người đang ở đây.
Hạ Hổ Vưu mang theo một nhóm người tiến vào tầng bốn, nhanh chóng hội hợp với các thành viên Nhân tộc khác, chiếm cứ ngọn núi phía Đông, tổng cộng khoảng 300 người, có lẽ cũng là toàn bộ Nhân tộc dưới Nhật Nguyệt còn sống.
Kể cả một vài kẻ đã rời đi trước, còn những kẻ vẫn lưu lại ở tầng ba... Chết chắc rồi!
. . .
Trên ngọn núi phía Đông, Nhân tộc tụ tập cùng nhau, mọi người đều đang tu luyện, vừa tu luyện vừa nghe mấy người Hạ Hổ Vưu kể chuyện đã xảy ra ở 3 tầng dưới.
Không ít người biến sắc.
Tử Linh tới!
Tử Linh vô địch!
Nơi đây, Nhân tộc mạnh nhất là nhi tử của Chu Thiên Đạo - Chu Quảng Thâm, cũng chính là phụ thân của Chu Hồng Văn, đại bá của Chu Hồng Lượng.
Hắn đã bước vào Nhật Nguyệt nhưng chỉ là nhất trọng, vẫn luôn ở đây mà không đi lên.
Lúc này, nghe Hạ Hổ Vưu kể như vậy, Chu Quảng Thâm hơi nhíu mày, “Hổ Vưu hiền chất, ngươi nói Tử Linh kia vận dụng một quyển sách giết mấy trăm người, trong sách có lực lượng thần thánh?”
“Đúng!”
Hạ Hổ Vưu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ vị này biết đối phương là Tô Vũ?
Tuy rằng kẻ sử dụng sách làm vũ khí rất hiếm thấy.
Thế nhưng đương nhiên vẫn phải có.
Lần trước khi Tô Vũ rèn thư, mọi người đã nhìn thấy hình chiếu, còn may khi ấy hình chiếu quá hư ảo nên không ai biết rõ bộ dáng cụ thể, huống chi lần trước Tô Vũ chỉ rèn Địa binh mà thôi.
Nhưng quyển sách mọi người nhìn thấy kia ít nhất cũng là cấp bậc Thiên binh, vô cùng cường đại.
Chu Quảng Thâm lại hỏi: “Tử Linh đó nói mình là quân tiên phong dưới trướng Hà Đồ?”
“Đúng vậy!”
“Hà Đồ...”
Chu Quảng Thâm lẩm bẩm, có người không hiểu, tò mò hỏi: “Điện hạ, Hà Đồ là ai?”
“Hà Đồ là ai ư?”
Chu Quảng Thâm suy xét một chút mới đáp: “Kỳ thật ta cũng không rõ Hà Đồ là ai, không phải khi phân phối danh ngạch, Tô Vũ đã nhắc đến y sao? Nói là nếu ép hắn phát điên, hắn sẽ học theo Hà Đồ... Sau đó, Nhân tộc đã phổ cập chút kiến thức.”
Chu Quảng Thâm ngẫm nghĩ, chần chờ rồi nói: “Có một số việc, đại bá ta nói với ta...”
Mọi người lập tức dựng thẳng lỗ tai!
Nếu nói đến tin tức linh thông, tuyệt đối phải nhắc đến Chu Thiên Phương, y là bộ trưởng Hoàng bộ nắm giữ tình báo chư thiên vạn tộc, có lẽ không có tin tức nào có thể giấu được y.
“Hà Đồ là cường giả Nhân tộc trong triều tịch chi biến lần đầu tiên!”
Chu Quảng Thâm giải thích: “Sau thời kỳ thượng cổ, từng xảy ra 9 lần triều tịch chi biến. Cái gọi là triều tịch chi biến, đó là khi chiến trường Chư Thiên mở ra, đại chiến bùng nổ, vạn giới đều tham gia, mỗi lần đại chiến chỉ kết thúc khi chiến trường Chư Thiên phong bế!”
“Một lần, tính từ thời gian mở ra đến khi phong bế, đại khái khoảng vạn năm!”
“Cho nên có thể nói Hà Đồ chính là thiên kiêu thời đại đó, bởi vì y tuy là người của 10 vạn năm trước nhưng vẫn lưu lại truyền thuyết đến vô số năm sau.”
“Hà Đồ là hậu đại của một vị cường giả tuyệt thế thời kỳ thượng cổ, sinh ra sau khi thượng cổ hủy diệt.”
“Triều tịch chi biến lần đầu tiên bắt đầu, Hà Đồ đã ở trên chiến trường. đánh ra uy danh... Có lẽ tương tự như Tô Vũ...”
Hắn nhìn mọi người, cười khổ, “Quả thật Hà Đồ rất giống Tô Vũ! Thiên phú yêu nghiệt như nhau, tiến bộ rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn đã bước vào cảnh giới vô địch. Đồng thời y cũng giỏi gây chuyện như Tô Vũ, không bao lâu sau đã bị cường giả Bán Hoàng tập kích. Rơi vào đường cùng, y vừa mới chứng đạo vô địch nhưng lại không thể không lựa chọn trở thành chủ nhân Hồng Mông cổ thành để bảo toàn tánh mạng.”
“Chiêu số này... cũng rất giống Tô Vũ!”
Nghe hắn nói vậy, những người khác đều gật đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc bởi vì tình huống của cả hai thật sự có nhiều điểm tương đồng.