Chu Quảng Thâm hít sâu một hơi, tiếp tục kể: “Sau đó Hà Đồ ngủ đông một đoạn thời gian, triều tịch chi biến lần đầu tiên diễn ra đến trung kỳ, vạn tộc đại chiến, tất cả đều đã quên lãng Hà Đồ, bởi vì y bị hạn chế trong cổ thành.”
“Nhưng Hà Đồ không cam lòng, không cam lòng trở thành vai phụ của thời đại ấy, không cam lòng vượt qua quãng đời còn lại trong cổ thành. Vì thế đến nửa sau của trận đại chiến, y liền tìm cách ra ngoài, mang theo đại quân Tử Linh thổi quét chư thiên vạn giới, gây ra một hồi chiến tranh kéo dài suốt mấy trăm năm...”
“Đến cuối cùng, Tử Linh mất khống chế, Hồng Mông trấn thủ buộc phải đích thân đóng cửa thông đạo Tử Linh, cắt đứt nơi phát ra tử khí, cắt đứt đường lui của bọn họ, tự mình ra tay giết chết Hà Đồ, khi ấy mới kết thúc triều tịch chi biến lần đầu tiên.”
Nghe đến đây, Hạ Hổ Vưu không nhịn được hỏi: “Y làm cách nào để đưa Tử Linh ra ngoài? Còn nữa, không phải cổ thành có quy tắc sao? Vì sao ban đầu không ngăn cản, sau này mới ra tay?”
“Cái này thì ta không rõ.”
Chu Quảng Thâm lắc đầu, “Quá lâu rồi, dù là Liệp Thiên các thì cũng không có nhiều ghi chép, sau này nghe nói Hà Đồ vẫn luôn ở trong thông đạo Tử Linh tại Hồng Mông cổ thành, y dùng Sinh Tử quả nên giữ lại được một ít ký ức, vẫn luôn không cam lòng thất bại... Đó đều là ghi chép của Liệp Thiên các, đã vô số năm tháng trôi qua, không ngờ bây giờ y lại lần nữa ra ngoài.”
Có người hưng phấn nói: “Y là Nhân tộc...”
Chu Quảng Thâm bật cười, “Đúng vậy, là Nhân tộc. Có phải ngươi cảm thấy khi còn sống y là Nhân tộc, cho nên hiện tại sẽ không giết ngươi không?”
Mơ gì thế?!
Chu Quảng Thâm cười nhạt, “Dù y còn sống, ngươi cảm thấy một vị bá chủ như y sẽ để ý đến tánh mạng của đám kiến hôi chúng ta? Hà Đồ là nhân vật chủ đạo của nửa sau triều tịch chi biến lần thứ nhất, y rong ruổi chinh chiến chư thiên vạn giới, giết chóc vô số, sao lại để ý tới tánh mạng của chúng ta, nên nhớ, đã có rất nhiều vô địch chết trên tay y, kể cả vô địch Nhân tộc.”
Mọi người đều biến sắc.
“Hà Đồ đã tới tầng ba, vậy... Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Nếu đi lên tiếp, không ít người trong số bọn họ chưa chắc đã có thể chịu đựng được!
Tầng bảy có cường giả, còn có không ít vô địch.
Nhưng thứ nhất là chưa chắc đã lên được đến nơi, thứ hai là quá nguy hiểm, ở đó có nhiều vô địch như vậy, không có mấy người là vô địch Nhân tộc, chỉ cần vô ý một chút là sẽ mất mạng.
Huống chi năm xưa Hà Đồ mạnh như thế, còn những vô địch tiến vào đây chưa chắc đã mạnh bao nhiêu.
Bọn họ có thể địch nổi Hà Đồ sao?
Một đám người nhất thời trở nên hoảng hốt, khẩn trương, có kẻ lên tiếng: “Hổ Vưu điện hạ, vị Tử Linh ra tay kia cũng là vô địch sao? Tử Linh có thể nói chuyện thì hẳn là Tử Linh quân chủ. Đối phương cũng là Nhân tộc, còn giúp các ngươi, vậy có thể thông qua hắn để thương lượng với Hà Đồ hay không?”
Hạ Hổ Vưu lắc đầu, “Khó, huống chi ta cũng không dám, muốn đi thì các ngươi đi đi! Đôi khi Tử Linh sẽ giữ lại một ít ký ức, nhưng không có nghĩa thật sự coi mình là người! Huống chi, ta cảm thấy vị kia cũng rất quái dị, bỏ đi thì hơn! Đừng hi vọng vào việc đàm phán!”
Cậu bình tĩnh phân tích: “Đàm phán chỉ có tác dụng khi thực lực tương đương, nếu chênh lệch thực lực quá lớn, đòi đàm phán thì chỉ có thể bị ăn đánh!”
Một đám người mặt ủ mày ê, lại có người nói: “Chu điện hạ, quyển sách mà Hổ Vưu điện hạ nói ban nãy...”
“Có thể đó là vũ khí của Hà Đồ!”
Chu Quảng Thâm giải thích: “Binh khí thành danh của Hà Đồ cũng là một quyển sách, có lẽ sau khi chết thì y đã rèn lại một lần nữa.”
“Khó trách lại quái dị như vậy!”
Hạ Hổ Vưu không biết Chu Quảng Thâm cố ý nói vậy hay đó là sự thật, có điều cậu liền hùa theo: “Khó trách ta cảm thấy khí tức tử vong và thần thánh cùng tồn tại, hết sức kỳ lạ, hóa ra là binh khí bản mạng của Hà Đồ, vậy có vẻ hợp lý rồi!”
Trong đám người, một thanh niên nhẹ giọng nói: “Hiện tại đừng thảo luận chuyện này nữa, chư vị, chúng ta nên đi đâu? Tầng bốn rất thích hợp để tu luyện, tầng cao hơn thì lại nguy hiểm. Nhưng nếu không đi, một khi đợi đối phương tới đây, chúng ta chắc chắn sẽ phải chết.”
Chu Quảng Thâm nhìn thoáng qua đỉnh núi phụ cận, trong tòa núi lớn này không chỉ có bọn họ, còn có một vài cường giả chủng tộc khác, tiểu tộc thì không nhiều lắm, cách đó không xa còn có Tiên tộc.
Trên một ngọn núi khác, Thần Ma làm chủ.
Hai bên đều tụ tập khoảng 700 - 800 người.
Chu Quảng Thâm xem như trưởng bối của bọn họ, còn là cường giả Nhật Nguyệt, giờ phút này hắn suy xét một chút, mở miệng nói: “Tầng năm nguy hiểm, hiện tại lại là nguy cơ chung, không được thì liên hợp khắp nơi thử xem.”
“Liên hợp với vạn tộc ư?”
Có người phản đối: “Bọn họ chết thì thôi, không bằng chúng ta đơn độc rời đi, lên tầng năm, mặc kệ bọn họ chết là tốt nhất!”
Chu Quảng Thâm bật cười, “Tin tức không giấu được đâu, ta đã thấy cường giả chủng tộc khác từ tầng ba lên đây.”
Đó là sự thật.
Sau khi mấy người Hạ Hổ Vưu đi lên, có người tộc khác cũng đi lên, khi đó Tô Vũ còn đang đào bảo bối, không có thời gian đi săn giết.
Giờ phút này, bên phía Tiên tộc cũng bị chấn động.
Tử Linh xuất hiện!
Là Tử Linh cấp bậc quân chủ!
. . .
Tin tức về Hà Đồ nhanh chóng lan rộng.
Không chỉ trên tòa núi này, mà cả trong thung lũng phía dưới và tòa núi phía Tây cũng có người đã biết, trong lúc nhất thời, không khí trở nên ngưng trọng.
Tử Linh quân chủ!
Kẻ mạnh nhất tầng bốn thì cũng chỉ là vài vị Nhật Nguyệt, thậm chí còn chưa đến trung kỳ, đều là Nhật Nguyệt sơ kỳ, thực lực như vậy, đừng nói là vô địch, dù là Nhật Nguyệt cao trọng thì cũng có thể giết sạch toàn bộ.
Tầng bốn là nơi tu luyện rất tốt, trong ba ngày vừa qua, không ít người đã tiến bộ một bước, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì kỳ thật mọi người sẽ không muốn rời đi, lên tầng trên mạo hiểm.
Nhưng vô địch Tử Linh đang tàn sát từ dưới đi lên, nếu bây giờ còn không lo tháo chạy, chắc chắn sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
Lúc này nhất định phải rời đi, nhưng đi như thế nào, đi cùng các tộc khác hay đơn độc rời đi cũng là một vấn đề cần các tộc suy xét.
Cùng nhau đi sẽ an toàn hơn.
Nhưng bọn họ có mối thù rất lớn, không muốn đi cùng nhau, nếu đi đơn độc, thông đạo tầng bốn tiến vào tầng năm tương đối nguy hiểm, nếu không có ai bảo vệ, số lượng lớn tiến vào tầng năm, vậy có khả năng kẻ yếu sẽ không chịu đựng nổi.
. . .
Đúng lúc này, Tô Vũ bước lên một tòa núi.
Trên đường đi, hắn liên tục vận dụng hô hấp pháp để tu luyện.
Hiện tại Tô Vũ ít khi dùng hô hấp pháp, nhưng dọc đường hắn đã thử thí nghiệm một chút, không ngờ tu luyện hô hấp pháp tại đây lại có hiệu quả cực cao!
“Có khả năng khiếu huyệt ở vị trí cột sống của Thần tộc nằm trong 3 tầng bốn – năm – sáu, ta phải tìm được phương thức vận chuyển của khiếu huyệt này mới được.”
Tô Vũ thầm nghĩ, hắn đoán ngọn núi này là 1 trong 2 lá phổi.
“Vậy vị trí huyệt cột sống sẽ nằm cách đây không xa. Trái tim ở tầng bốn ư? Không thì phải là tầng năm, tầng năm mà là trái tim, vậy có khả năng huyệt cột sống cũng ở tầng năm!”
Tô Vũ xem xét cơ thể chính mình, đưa ra phán đoán.
Hắn cần phương thức vận chuyển của ít nhất 2 khiếu huyệt, một cái là cột sống khiếu, một cái là Thông Thiên khiếu.
Vị trí Thông Thiên khiếu khá xấu hổ... Có lẽ nằm ở tầng bảy.
Cột sống khiếu thì có khả năng ở ngay tầng này, hoặc là tầng năm.
Mấu chốt ở chỗ, khi tìm được khiếu huyệt rồi, muốn xem phương thức khiếu huyệt vận chuyển thì hắn cần phải hét to “Thái Sơn”, có điều khi gọi như vậy, ngoại giới sẽ có thể liên lạc với người bên trong, mà Tô Vũ không muốn bọn họ liên hệ với nhau.
“Ta mà làm lão Chu tức giận, tầng này sẽ bị chấn động kịch liệt nhất, Liệp Thiên bảng có khả năng truyền tin tức đến tầng này, tầng trên thì sẽ khó hơn.”