Tô Vũ vừa vận dụng hô hấp pháp rèn luyện khiếu huyệt, rèn luyện thân thể, vừa nghĩ ngợi.
Sau đó hắn đi tới giữa sườn núi.
Cảm ứng một chút, nở nụ cười.
Chủ yếu là Thần Ma!
Thật nhiều!
Kẻ dưới Nhật Nguyệt, trừ số ít thiên tài đi tới tầng cao hơn, còn lại chắc đều đang ở đây.
Không chỉ Thần Ma, còn có một vài cổ tộc cũng có mặt.
Có chủng tộc Tô Vũ chưa bao giờ nhìn thấy.
Sách của hắn chưa chắc đã đủ vị trí cho những chủng tộc ấy, có lẽ nhân cơ hội này, hắn nên tăng thêm trang sách, 301 trang chưa chắc đã đủ!
“700 – 800 thì quá nhiều, không dễ giết!”
Tô Vũ không dám đi giết cùng lúc chừng ấy cường giả.
Nếu xuất hiện sai lầm, kẻ nào đó dùng Thiên binh hay tinh huyết vô địch, vậy hắn sẽ bị lật thuyền trong mương.
Hiện tại tầng bốn không có tranh đấu gì, muốn ám sát cũng không khả thi.
Một đám người tụ tập bên nhau, tương đối phiền toái.
Tô Vũ suy tư, ẩn thân đi tiếp, đi được một lúc, nghe vạn tộc có kẻ nghị luận về Hà Đồ, tâm tình Tô Vũ không tồi bèn dừng lại lắng nghe một thoáng.
Giờ phút này, hắn còn nghe có người nói: “Lúc trước Liệp Thiên điểm bảng vẫn luôn chấn động, mọi người có cảm ứng được không? Có phải ngoại giới đang liên hệ chúng ta hay không?”
“Phải báo chuyện Hà Đồ ra ngoài, tốt nhất là cầu vô địch cao tầng xuống dưới, bằng không, chúng ta tự rời đi sẽ quá nguy hiểm, tốt hơn nữa là có vài vị vô địch xuống 3 tầng dưới giải quyết Hà Đồ!”
“...”
Quả nhiên bọn họ cũng cảm ứng được động tĩnh của Liệp Thiên điểm bảng.
Nhưng tầng cao muốn xuống dưới không dễ, nếu không thì đã có người xuống từ lâu rồi.
Tô Vũ yên lặng lắng nghe bọn họ nghị luận, có người đang đề nghị liên lạc với người ở ngọn núi đối diện, cùng nhau xâm nhập tầng năm.
“Không được thì cứ giết thôi!”
Tô Vũ thầm nghĩ, ngụy trang thành Tử Linh, giết hết bọn họ!
Khiến bọn họ cho rằng Tử Linh đã đến đây, có lẽ bọn họ sẽ không dám liều mạng với mình, khả năng lớn là rời khỏi tầng bốn, chạy lên tầng năm.
Để bọn họ truyền tin tức đến tầng năm tầng sáu cũng không tồi, mọi người đều biết Tử Linh đã tới, sẽ không ai nghĩ đến Tô Vũ nữa, kết quả này rất hợp với ý hắn.
Chờ Liệp Thiên các truyền được tin tức, bọn người kia sẽ mang những gì mình “nhìn được”, “nghe được” truyền trở về, vậy cũng có thể chứng thực thân phận Hà Đồ.
Đương nhiên, Tô Vũ chỉ cần ẩn trốn trong này là được.
Ra ngoài rồi, không giấu được nữa cũng chẳng sao.
Về cổ thành, hắn không sợ vạn tộc biết mọi chuyện là do mình gây ra.
. . .
Trong lòng đã có ý tưởng, Tô Vũ quyết định mạnh mẽ giết hết!
Giết càng nhiều càng tốt, hắn phải khiến tầng bốn hỗn loạn triệt để.
Không cần chuẩn bị nhiều, thừa dịp hiện tại tin tức về Hà Đồ đã lan ra, không ai hoài nghi đến hắn, đây chính là cơ hội tốt nhất.
Hắn nhìn vài kẻ có chút ấn tượng trong đám người xung quanh, kẻ khiến hắn thấy quen mắt nếu không phải là cường giả thì cũng là Văn Minh Sư.
Rất tốt, ta cần tinh huyết Văn Minh Sư.
Những người này sẽ là mục tiêu đầu tiên.
Tô Vũ không hề do dự, cầm sách trốn vào hư không.
Nguyên khiếu nghịch chuyển, tử khí vờn quanh.
Đúng lúc này, trên đỉnh núi, dường như mấy vị Nhật Nguyệt đã nhận ra gì đó, có người nhìn bầu trời, có người khẽ nhíu mày, bỗng nhiên có tiếng quát: “Đi thôi!”
Rút lui, lên tầng năm!
Không cần thương lượng đối sách nữa, hình như phiền toái tới rồi.
Đúng lúc này, trong hư không, một quyển sách khổng lồ hiện ra, trên bìa sách có hai chữ “Hà Đồ” như ẩn như hiện, không quá rõ ràng, người bình thường không nhìn thấy, nhưng các cường giả bùng nổ thần quang trong mắt, điếng người hoảng sợ!
“Rút, nhanh lên!”
Mấy vị Nhật Nguyệt tóm lấy vài nhân vật trọng yếu trong tộc, điên cuồng trốn chạy!
Hà Đồ tới rồi!
Không, có lẽ là vị tiên phong dưới trướng Hà Đồ mà những người kia nói.
“Gia nhập Tử Linh nhất tộc, tử vong mới là vĩnh hằng!”
Lúc bấy giờ, Tô Vũ đi ra từ trong hư không, tử khí vờn quanh, lạnh lùng lặp lại: “Chỉ có tử vong mới là vĩnh hằng!”
Oanh!
Sách buông xuống, trong nháy mắt, mấy chục vị cường giả đã bị hư ảnh cự thú lao ra từ trong sách há miệng cắn nuốt.
Chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp ấy, mọi người đều hoảng loạn, sợ hãi trốn chạy.
Bọn họ vô cùng khiếp sợ!
Không ai có tâm tình ở lại khai chiến, kia là Tử Linh vô địch đấy!
Sao bọn họ có thể ngăn cản?
Dù tôn Tử Linh này có thể không phải là vô địch, nhưng hắn đã xuất hiện, nghĩa là Hà Đồ sắp tới.
“Nghe lời thần dụ của Hà Đồ bệ hạ, gia nhập Tử Linh giới mới là đạo vĩnh hằng...”
Tô Vũ lẩm bẩm, hành tẩu trên hư không, tử khí tràn ngập, kẻ nào chạm vào hắn đều bị hắn âm thầm dùng búa đánh choáng, rồi lập tức bị sách cắn nuốt.
Một màn này khiến những người đào vong lại càng thêm khủng hoảng!
Quá mạnh!
Có một cường giả Sơn Hải đỉnh phong bị tử khí của Tô Vũ bao trùm, kẻ kia còn chưa kịp làm gì thì đã bị Tô Vũ âm thầm dùng búa đập choáng, ngay sau đó, đối phương lập tức bị sách cắn nuốt!
Giờ khắc này, Thần Ma hay Long tộc đều nhanh chân trốn chạy.
Nếu đám người này mà đồng tâm hiệp lực đối phó Tô Vũ, có lẽ hắn sẽ chẳng thể làm gì bọn họ, đáng tiếc, bọn họ bị vô địch Tử Linh dọa sợ, cho nên chỉ lo cắm mặt chạy trốn, nào còn thời gian suy xét, bàn cách liên hợp lại đối phó Tử Linh!
. . .
Tầng bốn.
Hai ngọn núi cách nhau rất xa, nhưng dĩ nhiên là người bên này vẫn có thể chứng kiến hết thảy tình huống ngọn núi bên kia.
Lúc bấy giờ, tiếng la hét hoảng loạn vang lên khắp nơi: “Chạy nhanh, nhanh lên, Tử Linh đến rồi!”
Rốt cuộc không ai kịp quyết định là đi riêng hay đi cùng nhau.
Chạy trước đã!
Mấy trăm người, Nhân tộc, Tiên tộc vừa kinh sợ, vừa âm thầm cảm thấy may mắn, bởi kẻ địch tấn công bên phía Thần Ma trước.
Giờ phút này, bóng người bay loạn khắp tầng bốn, dồn dập lao về phía thông đạo lên tầng năm.
Bên kia, Tô Vũ giết sướng tay, mồ hôi đầy đầu.
Thật nhiều!
Nhưng toàn là chạy loạn, giết hơi khó.
Nhân lúc không ai chú ý, hắn lén ăn một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt thất trọng, lúc này, khí tức hắn càng thêm cường đại, thực lực mạnh hơn, Tô Vũ tiếp tục tàn sát tứ phía.
Cuốn sách của hắn tựa như một cuốn sổ sinh tử.
Chỉ cần nó bao trùm lên ai, kẻ đó liền xong đời.
Tất cả mọi người đều biết rằng không thể để bị cuốn sách kia bao trùm.
Có người nhìn thấy hai chữ “Hà Đồ” thì liền kinh hồn táng đảm, chỉ nhìn một cái mà như nhìn thấy tử vong đột kích, thấy được quá khứ kiếp này của chính mình.
Trốn!
Trốn nhanh lên!
Mang theo vô tận khủng hoảng, tất cả mọi người đều đang điên cuồng lẩn trốn.
Tầng thứ tư thoáng chốc đã biến thành địa ngục.
Có người thực lực không đủ, chưa kịp trấn áp cảm giác bỏng cháy trong lục phủ ngũ tạng, thời điểm chạy trốn, cơ quan nội thể bị đốt cháy mà chết, việc này khiến Tô Vũ có chút đau lòng, chết cháy rồi, không hoàn chỉnh, nhặt xác chẳng vui.