Giằng co một trận, Tô Vũ đánh chết vài gia hỏa chưa kịp rời đi.
Hoàng Cửu cũng tiện tay giết mấy kẻ chặn đường.
Đến khi bốn phía an tĩnh, Hoàng Cửu mới hỏi: “Có việc gì?”
Tô Vũ không nói nhiều, ném ra một cái nhẫn trữ vật, “Phía trên rất nguy hiểm, ngươi thì không sao, nhưng ta sợ mấy người Ngô Lam không chịu đựng nổi! Đây là một ít bảo vật, ngươi giao cho bọn họ để bọn họ dùng! Có cả bảo vật hoạt tử nhân nhục bạch cốt, bảo bọn họ mau chóng phục dụng để trở nên cường đại hơn. Hà Đồ thật sự đang ở tầng dưới, ta không biết khi nào y sẽ đi lên.”
Hoàng Cửu không nói nhiều, tùy ý tra xét nhẫn trữ vật một thoáng, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc, nàng nhìn Tô Vũ, gia hỏa này hào phóng thật.
Nàng thấy không ít bảo vật!
Đang nghĩ ngợi, Tô Vũ đã bình tĩnh nói: “Cục lông nhỏ, nhớ giám sát nàng. Ngươi phải xem xem nàng có chuyển đủ đồ không, thiếu chút nào thì ta sẽ tính sổ ngươi! Còn nữa, không cần vội đi lên tầng bảy, có lẽ Không Không đang ở đó. Ta không đi cùng ngươi, ngươi phải cẩn thận kẻo bị người tính kế!”
Hắn đang nói chuyện với Cục lông nhỏ.
Cục lông nhỏ xuất hiện trên đầu nàng, ủy khuất nói: “Không thì ăn nàng đi, ta muốn ở cùng ngươi.”
“...”
Tô Vũ bật cười, “Được rồi, nhanh đi thôi, đến muộn thì sẽ bị kẻ khác nghi ngờ!”
Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Hoàng Cửu, “Có khả năng Liễu lão sư của ta ở tầng năm hoặc là tầng sáu, chắc chắn chưa tới tầng bảy! Nếu gặp thì ngươi nhớ nghiệm chứng huyết mạch!”
Hoàng Cửu im lặng.
Tô Vũ không nói nhiều, nhìn bốn phía, thở dài bảo: “Đi thôi, ta ở lại đây thêm một hồi nữa!”
Hoàng Cửu không nói gì, nhanh chóng mở thông đạo ra, rời khỏi tầng bốn.
Giờ phút này, tầng bốn hoàn toàn an tĩnh.
Vừa rồi khi cường ngạnh mở thông đạo đã làm chết không ít người.
Tô Vũ đoán đại khái, chỉ sợ một nửa số người đã chết.
“Có lẽ không đến 2000 kẻ còn sống!”
Giờ khắc này, cuốn sách của hắn đã sắp hiện ra đạo kim văn thứ 110, có lẽ chỉ cần giết thêm mấy tên nữa là đủ.
Hư ảnh trên 300 trang sách cũng đã cường đại hơn rất nhiều. Mấy tộc Thần Ma Tiên đều đạt tới thực lực Nhật Nguyệt nhị trọng.
Mấy trang sách cũng sáng hơn, mỗi trang sách đều đạt tới cấp bậc Địa binh, thậm chí còn đang không ngừng tiến hóa.
“Đến khi hoàn thiện, có lẽ các trang sách đều sẽ là Thiên binh, chỉnh thể thì là Thần binh.”
Tô Vũ không nhịn được hít sâu một hơi, hắn suy nghĩ, nếu các vị Thời Gian sư trước cũng rèn sách, vậy đó sẽ là cấp bậc gì?
Kim sách trong đầu hắn là Văn Minh Chí của Thời Gian sư tiền nhiệm sao?
“Liệp Thiên bảng có liên quan gì đến sách họa trong đầu mình, khi Liệp Thiên bảng xâm nhập Tinh Vũ phủ đệ, rõ ràng sách họa đã chấn động một cái.”
Tô Vũ thầm nghĩ, là quan hệ giữa những cuốn sách với nhau sao?
Mình lấy được một tờ trong đó, hay là... rất nhiều trang?
“Liệp Thiên bảng ghi chép xếp hạng, thiên phú và thực lực cường giả vạn tộc. Có vẻ khá giống danh mục.”
Tô Vũ không làm danh mục, nhưng lúc này hắn lại có vài ý tưởng, có lẽ Thời Gian sư đời trước đã làm mấy tờ danh mục.
Cái gọi là xếp hạng, thu thập khí tức, bắt giữ khí tức... Chỉ là để tiện cho hắn đi nhặt xác hơn, có đúng không?
“Đúng vậy, nhặt xác!”
Tô Vũ lẩm bẩm, có thể các vị Thời Gian sư tiền nhiệm lười đi thu thi thể bình thường, chỉ có thi thể thiên tài, cường giả thì mới đáng giá để bọn họ đi nhặt xác.
Thời Gian sư không có khả năng lúc nào cũng đi nhặt xác đúng không?
Nào có nhiều thời gian rỗi như vậy!
“Xếp hạng thiên tài chính là danh sách xác đáng nhặt.”
Giờ khắc này Tô Vũ đã hiểu rõ!
Đúng, nếu là mình, có lẽ sau này cũng sẽ chế tạo ra bảng danh sách tương tự. Gia tăng công năng, lên danh sách thu hoạch rõ ràng chứ không phải như bây giờ, gặp kẻ nào cũng bụng đói ăn quàng!
“Liệp Thiên bảng cái gì, chỉ là danh sách tử vong mà thôi!”
Tô Vũ bĩu môi, trước đây ta còn tự hào là mình đứng nhất Thiên bảng, nếu là đời trước, có khả năng hắn đã bị Thời Gian sư tới nhặt xác trước tiên!
. . .
Tới giờ khắc này, cuối cùng Tô Vũ cũng hiểu thêm được một chút chi tiết về Liệp Thiên các.
Danh sách tử vong!
Điểm danh tàn sát!
“Thật tàn nhẫn!”
Tô Vũ nói thầm, hắn không nói chính mình, mà là Thời Gian sư tiền nhiệm, ngươi thấy đối phương có trâu bò không? Làm ra một danh sách xếp hạng bao phủ chư thiên vạn giới, ghi chép tất cả thiên tài và cường giả.
Ở nhà chỉ ngủ với ăn, chờ khi danh sách đổi mới, ta liền đi thu hoạch, đương nhiên là không phải thường xuyên, nếu không thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Nhưng chắc chắn là đã thu hoạch không ít.
Tô Vũ rất hoài nghi, những kẻ nằm trên Liệp Thiên bảng năm xưa, nếu không chết lúc còn giữ hạng cao thì chắc chắn sau này cũng sẽ chết.
“Khiến chư thiên hỗn loạn là nhiệm vụ vốn có của Liệp Thiên các sao?”
“Quả thật là đúng rồi, không thì tự dưng thiên tài chết nhiều cũng không tiện giải thích!”
“Liệp Thiên các...”
Tô Vũ lẩm bẩm một tiếng, tôn chỉ của tổ chức này chính là khiến chư thiên hỗn loạn, ở thời kỳ thượng cổ cũng vậy sao?
Thực ra Tô Vũ nghĩ nhầm rồi, thời thượng cổ, Liệp Thiên các không có tình cảnh thường xuyên gây ra hỗn loạn.
Hiện tại thế này là bởi vì thư sinh đích thân yêu cầu.
. . .
Người đã chạy thoát, còn lại đều bị Tô Vũ và Hà Đồ giết hết, nhân số tử vong ổn định trở lại.
Chỉ còn lại một nửa.
Khoảng 1800 người.
Trên danh sách Liệp Thiên bảng, không ít khí tức đã biến mất, cái tên của bọn họ chuyển sang màu xám xịt, đại biểu những kẻ này đã mất mạng.
Trong đại diện Liệp Thiên các, thư sinh hơi nhíu mày.
Người trong Liệp Thiên bảng chết nhiều như vậy, nhưng lần này có vẻ không thích hợp.
Y nhìn Liệp Thiên bảng rung chuyển bất an trong hư không, mày hơi nhăn lại, lẩm bẩm: “Nhiều người chết như thế, vì sao ta vẫn cảm thấy không biến hóa chút nào?”
Liệp Thiên các là cơ cấu giám thiên thượng cổ.
Giám sát thiên hạ!
Thượng cổ, nó được xưng giám thiên các, ngầm xưng là Liệp Thiên các.
Nhiều năm qua, chỉ có Giám Thiên Hầu y biết, một khi kẻ xếp hạng trên bảng chết đi, tuy Liệp Thiên các không giết, cũng không đi nhặt xác, nhưng Liệp Thiên bảng đều sẽ nhận được phản hồi, thu hoạch một ít lợi ích, bắt đầu tu bổ chính nó.
Nhưng lúc này rất nhiều cường giả trên bảng đã chết mà Liệp Thiên bảng lại không thu hoạch được gì nhiều.
“Vì sao?”
“Bởi vì Tinh Vũ phủ đệ rung chuyển ư?”
“Hay Hà Đồ quá mạnh, sau khi giết những kẻ đó xong thì không để lọt bất kỳ khí tức nào tiết ra ngoài?”
Thư sinh lâm vào trầm tư.
Người đã chết, ý chí lực và nguyên khí tiêu tán trong thiên địa, mà Liệp Thiên bảng lại bao trùm thiên địa, chỉ cần là kẻ nằm trong bảng, sau khi chết đều sẽ bị thu lại một ít gì đó tiến vào Liệp Thiên bảng.
Thư sinh định nghĩa cái đó là khí vận!
Đúng vậy, khí vận!
Đều là thiên tài, tuyệt thế thiên tài, sau khi tử vong, khí vận tiêu tán, kỳ thật thư sinh cũng không biết rốt cuộc Liệp Thiên bảng đã hấp thu cái gì, nhưng quả thật sau khi người chết, bản thân nó sẽ khôi phục một chút.
Y chỉ có thể định nghĩa thứ đó là khí vận!
Một thứ tương đối hư vô mờ mịt.
Nhưng hiện tại, nhiều cường giả trên bảng đã chết, trước đây, khi Tinh Vũ phủ đệ mở ra cũng có thiên tài bị giết, Liệp Thiên bảng vẫn nhận được thứ giúp nó khôi phục, nhưng lần này lại không.
“Vì sao?”
Thư sinh cau mày ngẫm nghĩ.
Hồi lâu sau, ánh mắt y khẽ động, nhìn về phía cổ thành nơi xa, Tinh Hồng cổ thành.
Trước đó Tô Vũ rèn ra một quyển sách.
Dẫn tới hội nghị huyết kiếp!
Cho nên, y cảm thấy quyển sách có vấn đề, kỳ thật Thiên Cổ cũng cho rằng như vậy.
Sách... sách thời gian sao?