Thư sinh nhíu mày ngẫm nghĩ, thời đại thượng cổ, phàm là binh khí liên quan đến sách, chỉ cần cường đại một chút thì đều khiến người ta không tự chủ nhớ tới Thời Gian sư, cho nên người lãnh đạo trực tiếp của y cũng từng ngầm thảo luận đó có phải Thời Gian sư hay không.
Cấp trên của y không phải Nhân Hoàng, mà là một vị siêu cấp cường giả vô cùng cường hãn, địa vị chỉ đứng sau Nhân Hoàng thượng cổ.
Liệp Thiên bảng là món đồ vị kia dùng để giám sát thiên hạ.
Thật ra Liệp Thiên bảng không giống sách, chỉ là một danh mục mà thôi, nhưng bởi vì quá mức cường đại, cũng từng dẫn tới một trận nghị luận ngầm.
“Văn vương đại nhân, là ngài à?”
Thư sinh lẩm bẩm, y không biết, cũng không thể xác định.
Thời đại thượng cổ, Nhân Hoàng chinh phục chư thiên, bên cạnh có hai vị chí giao hảo hữu, sau đó chư thiên nhất thống, Nhân Hoàng sắc phong thiên hạ, phân phong chư vương, Văn vương đứng nhất, Võ vương xếp thứ hai.
Hai vị Văn vương Võ vương này thân phận địa vị đều cao, còn cao hơn cả Bán Hoàng chư thiên.
Đồng thời bọn họ đều có chiến lực vô song.
Thậm chí có lời đồn, bọn họ không hề yếu hơn Nhân Hoàng, Văn vương khiêm tốn, Võ vương bá đạo, Võ vương từng ngầm nói rằng Văn vương còn mạnh hơn y, có lẽ còn mạnh hơn cả Nhân Hoàng.
Trong đầu thư sinh hiện lên một đống ý niệm, có điều y lại mau chóng áp xuống.
Y không nhịn được nghĩ đến bộ dáng vị kia, nụ cười dịu dàng, nhu hòa trước sau như một.
Nhưng giờ nhớ lại, đáy lòng có chút phát lạnh.
“Haizz!”
Thư sinh thở dài một tiếng, Văn vương đã chết, chết từ rất lâu rồi.
Rốt cuộc y chết thế nào, không ai biết.
Có người nói y tu luyện xảy ra vấn đề.
Có người nói y chính là Thời Gian sư, bị nghị viên vạn tộc liên thủ bức chết, cũng có người nói là Nhân Hoàng giết y, bởi vì công lao của y quá lớn, lấn át cả đối phương.
Sau khi y chết, Văn Minh đạo xem như chặt đứt truyền thừa.
Văn mộ bia, kỳ thật đó chính là mộ bia của y.
Đó là mộ bia Văn Minh Sư Nhân tộc rèn ra để tế điện y, Văn vương vừa chết, văn minh chư thiên liền đoạn tuyệt.
Giờ khắc này, thư sinh không tự chủ nghĩ lại tất cả.
Văn vương vừa chết, chư thiên lập tức đại loạn, gần như không có chút khoảng cách nào.
Có thể là cái chết của Văn vương đã gây ra chuyện này.
Địa vị thời thượng cổ của y chỉ bình thường, cho nên tình huống cụ thể thế nào thì y cũng không rõ, y chỉ biết nếu Văn vương còn sống, có lẽ thời kỳ thượng cổ đã không kết thúc.
Văn vương chết, Võ vương đi sau, rồi tới Nhân Hoàng...
Một đống ý nghĩ lần lượt hiện lên trong đầu, thư sinh lẩm bẩm: “Là Tô Vũ sao? Nếu là hắn... Có phải hắn được đại nhân truyền thừa hay không?”
Bất giác thư sinh không rét mà run.
Y không dám nghĩ tiếp!
Y sợ vị kia, rất sợ, còn sợ hơn cả sợ Võ vương.
Vị kia luôn nhu hòa, cư xử đạm bạc với tất cả, dường như trong chư thiên vạn giới này không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó y, nhưng rồi y lại chết.
Chết không minh bạch!
Thư sinh lại nhìn về phía Liệp Thiên bảng, Liệp Thiên bảng không có chủ nhân nên đã yếu hơn năm xưa rất nhiều, sau khi bị phá hủy thì lại càng xuống dốc, nhiều năm qua y gắng sức uẩn dưỡng nên mới khôi phục lại một chút.
Nhưng vì sao hôm nay nó lại không thể hấp thu khí vận của đám thiên tài ngã xuống?
Y không biết.
Ngàn năm vạn năm, y vẫn luôn muốn luyện hóa vật này nhưng lực bất tòng tâm.
Đồ của Văn vương, dù y đã chết thì không phải ai cũng có thể lấy đi.
“Đại biến sắp đến rồi sao?”
“Hay là triều tịch chi biến lần thứ 10 sẽ dẫn ra vài thứ chưa ai biết tới?”
Thư sinh nhìn về phía đám đồ cổ bên ngoài, gần đây, không ít đồ cổ đã xuất hiện, có lẽ bọn họ cũng giống y, đều có cảm giác như mây đen che kín mặt trời.
Không sai, thời gian qua y vẫn luôn có cảm giác như vậy.
Đây là dấu hiệu trời sắp sập!
Dấu hiệu sẽ xảy ra đại sự!
Có lẽ cả y và đám người kia đều cảm nhận được nguy cơ, nguy cơ sinh mệnh!
Tới cảnh giới của bọn họ kỳ thật rất khó ngã xuống, hiện giờ lại không phải thời thượng cổ, Hợp Đạo đã là cực hạn trong chư thiên vạn giới, kẻ nào có thể giết bọn họ?
Hai gia hỏa Phệ Thần tộc liên thủ cũng chưa chắc có thể giết được tên Ma Hoàng gà mờ kia.
Huống chi y là Hợp Đạo thượng cổ.
Y lại nghĩ tới hai gia hỏa Phệ Thần tộc, nghĩ tới Bánh Nhân Đậu, vị này... Kỳ thật có quan hệ không cạn với Văn vương.
Hậu đại của nó lại đi theo Tô Vũ, chẳng lẽ là do có phát hiện gì ư?
Các ý niệm hỗn loạn làm y bỗng thấy hơi nhức đầu.
Thư sinh chắp hai tay sau lưng, đứng trên lầu cao trong Liệp Thiên các, không nhịn được lộ vẻ phiền muộn, y đã sống qua vô số năm tháng, chẳng lẽ bây giờ sắp đến hồi kết rồi sao?
Thư sinh nhìn lướt qua đám đồ cổ bên ngoài, năm xưa bọn họ chỉ là những kẻ trung tầng hạ tầng, mà nay lại biến thành đại nhân vật đứng đầu chư thiên vạn giới, trải qua thời gian dài như vậy, hiện tại còn ai nguyện ý để kẻ khác nhất thống chư thiên?
Tô Vũ... Người này có hy vọng không?
Nếu thật sự muốn nhất thống chư thiên, đầu tiên phải vượt qua ải của đám đồ cổ đó.
Nhìn Hà Đồ mà xem, mười vạn năm trước vùng lên thất bại, hiện tại đã biến thành Tử Linh rồi kia kìa.
Y còn đang nghĩ ngợi, bạch ngọc môn bỗng nhiên chấn động một chút!
Thư sinh hơi kinh hãi, bên ngoài đã vang lên tiếng quát: “Đưa tin, mau đưa tin!”
. . .
Tầng bốn.
Không thu hoạch được gì ở tầng bốn, Tô Vũ hơi thất vọng, hai lá phổi không có gì tốt, chỉ có hô hấp pháp giúp khiếu huyệt của hắn cường hóa thêm một chút mà thôi.
Tô Vũ không cam lòng, muốn tìm xem trái tim có ở đây không.
Hẳn là trái tim nằm gần hai lá phổi chứ nhỉ?
Kết quả tìm mãi mà không phát hiện nơi nào trông giống trái tim, Tô Vũ có chút uể oải, chẳng lẽ là ở tầng năm?
Hay là đã bị người đánh bạo rồi?
Rơi vào đường cùng, Tô Vũ đành phải quay về thông đạo.
Hắn không xác định lối vào này có phải cột sống khiếu hay không bèn hô “Thái Sơn” một tiếng để thử, quan sát một chút, mặc kệ lão Chu rít gào.
Hồi lâu sau, hắn mới xác định nơi này không phải cột sống khiếu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì khiếu huyệt đặc thù ấy của Thần tộc sẽ nằm ở tầng năm.
Như vậy xem ra tầng sáu là vị trí của Bách Hội khiếu.
Vừa suy nghĩ, vừa lẩm bẩm cái tên “Thái Sơn”, đồng thời, Tô Vũ cũng thuận tiện truyền đi một ít tin tức, tin tức vô cùng hỗn độn.
“Cứu... Tử Linh xâm lấn... Cứu mạng...”
Chỉ phát đi một câu như vậy, đương nhiên, đây chỉ là một phần điểm bảng. Ngoài ra Tô Vũ cũng thuận tay phát đi mấy cái tin tức tương tự, dường như không kịp truyền rõ ràng.
Không lâu sau, tất cả điểm bảng trong tay Tô Vũ đều xuất hiện một hàng chữ, thông tin cũng lập tức bị cắt đứt.
“Đi tầng bảy! Người trên tầng bảy buông thành kiến, cố thủ tầng bảy, đánh chết Hà Đồ! Khi chấn động hãy liên hệ lại!”
Đúng vậy, ngoại giới chỉ truyền tới một tin như thế.
Bảo mọi sinh linh hãy chạy tới tầng bảy!
Yêu cầu nhóm cường giả tầng bảy tạm thời buông thành kiến xuống, hợp sức giết Hà Đồ xong rồi tính.
Nếu không, Hà Đồ sẽ tiếp tục tàn sát nơi đây, gây ra tổn thất vượt quá tưởng tượng.