Lúc này, tầng năm, tầng sáu, vô số người bắt đầu hội hợp cường giả bổn tộc xuất phát lên tầng bảy.
Còn tầm bảo thì thôi bỏ đi!
Tới tình cảnh này rồi thì còn tầm bảo cái gì nữa.
Tử Linh quân chủ sắp lên tới nơi rồi kìa kìa.
. . .
Tầng năm.
Phù Thổ Linh gặp được cường giả Ngũ Hành tộc, nghe đối phương thuật lại tình huống ở tầng bốn thì không khỏi thấy ngoài ý muốn.
Tử Linh?
Không phải Tô Vũ ư?
“Không đúng...”
Phù Thổ Linh nhủ thầm, kẻ giết người là Tử Linh thật sao?
Không có khả năng lắm!
Huống chi Tử Linh nào có gian trá như vậy, nếu ta nhớ không lầm thì phương thức giết người rõ ràng là ám sát, Tử Linh cũng biết đánh lén ư?
Nhưng lúc này gã đang nghe đám gia hỏa tầng bốn nghị luận sau khi sống sót thoát khỏi tai nạn.
Tử Linh xuất hiện!
Còn rất cường đại!
“Tô Vũ có thể hóa Tử Linh đúng không?”
Phù Thổ Linh tiếp tục nghĩ, đúng vậy, hình như là có thể, chẳng lẽ mọi người đều bị Tô Vũ lừa rồi?
Dám lắm!
Gã vẫn cảm thấy nghi ngờ, bởi vì việc Nhân tộc chết ít làm gã không thể buông xuống hoài nghi, hơn nữa, điều gã nhìn thấy và nghe được không quá giống nhau.
Có điều Phù Thổ Linh lại lười vạch trần.
Nếu vạch trần, tên kia thẹn quá hóa giận, kiên quyết truy sát gã thì làm sao bây giờ?
Phù Thổ Linh nhìn quanh một vòng, tầng năm có không ít người, không thấy đám thiên tài đỉnh cấp như Ma Đa Na, có lẽ mấy tên đó đã chạy tới tầng sáu, thậm chí là tầng bảy.
Nhưng gã trông thấy vẫn còn vài gia hỏa Thiên bảng ở đây.
Sau đó gã cũng nhìn thấy Nhân tộc.
Phù Thổ Linh nhìn một vòng, thấy vài Nhân tộc có thân phận không đơn giản thì ánh mắt liền lóe sáng lên.
. . .
Lúc bấy giờ, mấy người Bạch Phong cũng được đội ngũ bao bọc chạy trốn, đi đến thông đạo tầng sáu.
Trong lúc bọn họ đang thấp giọng nói gì đó, nơi xa, bỗng nhiên, một bóng người màu đất nhìn về phía bọn họ, lớn tiếng hô: “Gia hỏa kia, ngươi là lão sư của Tô Vũ đúng không?”
Bạch Phong khẽ nhíu mày nhìn lại.
Ngũ Hành tộc?
Anh nhìn thoáng qua, nhận ra thân phận đối phương liền mở miệng: “Phù Thổ Linh Ngũ Hành tộc?”
“Là ta!”
Bạch Phong lạnh lùng hỏi: “Làm sao, muốn gây sự à?”
Phù Thổ Linh hừ một tiếng, “Không hứng! Ta chán ghét Nhân tộc, nhưng... quan hệ với Tô Vũ cũng không tệ lắm, hình như nội phủ mấy người bên ngươi bị tâm hoả thiêu đốt, cần lập tức cứu trị!”
Dứt lời, một chiếc nhẫn trữ vật bay đến, “Ở đây có mấy viên Ngũ Hành quả thuộc tính thủy, dùng nó thì có thể áp chế tâm hoả! Ra ngoài rồi nhớ bảo Tô Vũ trả ta!”
“...”
Bốn phía, các cường giả đều ngây người.
Bên phía Ngũ Hành tộc cũng có thiên tài biến sắc, có người tức giận truyền âm chất vấn: “Phù Thổ Linh, ngươi làm gì vậy?”
Điên rồi sao?
Hiện tại Tô Vũ là mục tiêu truy sát của chư thiên vạn tộc, ngươi lại mới nói cái gì?
Một cường giả Nhật Nguyệt bên cạnh nhanh chóng nói: “Mọi người đừng hiểu lầm, Phù Thổ Linh và Tô Vũ không có quan hệ gì cả, Tô Vũ còn từng nhốt hắn lại, suýt nữa đã giết hắn.”
Nhật Nguyệt này đặc biệt giải thích với Tiên tộc: “Hiểu lầm thôi, Phù Thổ Linh chỉ đùa mà thôi...”
Nào ngờ Phù Thổ Linh lại nghiêm túc nói: “Không hiểu lầm, ta không đại biểu cho cả Ngũ Hành tộc, ta chỉ đại biểu chính mình! Ta luận bàn cùng Tô Vũ, ta bại, ta phục hắn! Đối với ta mà nói, chủng tộc, địch nhân hay công địch vạn giới đều không quan trọng! Các ngươi không hiểu được thế giới của thiên tài đâu, ta dám chắc rằng nếu Ma Đa Na và Chiến Vô Song gặp Tô Vũ, bọn họ cũng sẽ không kêu đánh kêu giết, kỹ nghệ không bằng người, nên chịu phục thì phải chịu phục!”
Gã nhìn các tộc nhân xung quanh, lạnh lùng nói: “Nếu cảm thấy không ổn thì cứ việc ra tay với ta, tuy Phù Thổ Linh ta không cường đại, nhưng ta cũng không sợ các ngươi! Ta kết giao bằng hữu chẳng lẽ cần các ngươi đồng ý sao?”
“...”
Sinh linh xung quanh đều ngây người nhìn gã, tên này điên rồi à?
Tại đây, ngay trước mặt nhiều người như vậy, gã lại nói muốn kết bạn với Tô Vũ?
Chán sống rồi đúng không?!
Bên phía Tiên tộc, có Nhật Nguyệt khinh miệt nói: “Phù Thổ Linh, ngươi tự suy xét cho kĩ! Có một số việc không phải thiên tài như ngươi có thể quyết định! Đây là lệnh của Tiên Hoàng và Hoàng giả các tộc, cẩn thận họa từ miệng mà ra!”
Nếu không phải hiện tại thời cơ không đúng, chỉ bằng những lời này thì hắn đã ra tay xé xác Phù Thổ Linh rồi!
Phù Thổ Linh bảo trì trầm mặc.
Trong lòng thì chửi thầm, ngươi thì biết cái gì, các ngươi sống sót ra ngoài được thì hẵng gáy.
Nếu chết sạch thì làm gì còn cơ hội tính sổ với ta.
Gã không thèm để ý tới bọn họ, gã nhìn về phía Bạch Phong, truyền âm cho anh: “Nhìn cái gì mà nhìn, không phải nể mặt ngươi, ta chỉ nể mặt Tô Vũ. Đồ là thật, không độc chết các ngươi, trong Nhân tộc các ngươi, ta ghét nhất Lưu Hồng, còn lại thì như nhau cả!”
“...”
Bạch Phong vô cùng kinh ngạc, Tô Vũ và Phù Thổ Linh Ngũ Hành tộc có tình hữu nghị thân mật như vậy từ khi nào?
Làm trò trước mặt chư thiên vạn tộc, thậm chí còn tặng linh quả cho Nhân tộc?
Tuy rằng bọn họ không cần lắm, Hoàng Cửu đã trở lại, mang theo không ít bảo vật, nhưng Ngũ Hành linh quả không phải thứ đồ rác rưởi, Bạch Phong bán chính mình đi cũng không mua nổi một quả. Anh nhìn lướt qua nhẫn trữ vật, không ít, có tổng cộng 5 quả!
Đúng là một khoản lớn!
Anh kinh ngạc nhìn Phù Thổ Linh, tuy rằng ngữ khí đối phương không mấy thân thiện, nhưng như vậy là bình thường, Phù Thổ Linh là thiên tài đỉnh cấp, trừ thiên tài đỉnh cấp thì còn lại những người khác chắc chỉ là phế vật trong trong mắt gã.
“Đa tạ!”
Bạch Phong không nói nhiều, trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ khi Tô Vũ nhốt gã đã kết giao với gã ư?
Cũng đúng, lần trước ở cổ thành Tô Vũ đã bẫy giết rất nhiều Nhật Nguyệt, Phù Thổ Linh cũng ở trong đó một tháng mà chẳng sao, có lẽ thực sự có chút giao tình.
Không chỉ mình anh, lúc này có rất nhiều người cũng suy nghĩ giống vậy.
Có người lạnh nhạt nói: “Mấy tháng trước Tô Vũ giả mạo Phù Thổ Linh, giao chiến với Thiên Đạc, sau khi giết chết Thiên Đạc thì lại giả mạo gã... Ngũ Hành tộc nói Phù Thổ Linh bị nhốt, vẫn luôn ở trong cổ phòng nên không thu được tin tức, ha ha giờ ngẫm lại thì xem ra Thiên Đạc chết rất oan uổng!”
Có lẽ Phù Thổ Linh và Tô Vũ có liên hệ gì đó.
Hoặc là lúc trước bọn họ phối hợp diễn kịch.
Đáng chết!
Phải giết gã!
Bên phía Ngũ Hành tộc, vài vị cường giả Nhật Nguyệt đều nhìn Phù Thổ Linh, một đám truyền âm quát: “Ngu ngốc, ngươi... Ngươi quả thực ngu ngốc!”
Vài vị lão nhân có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Dù ngươi thật sự giao hảo cùng Tô Vũ thì cũng không thể biểu lộ ra!
Xong rồi!
Sau khi ra ngoài, dù Ngũ Hành tộc cố hết sức bảo vệ Phù Thổ Linh thì bản thân gã cũng sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Bọn họ không ghét việc Phù Thổ Linh giao hảo với Tô Vũ, chuyện này không có vấn đề gì, thiên tài có nhiều bằng hữu thì tương đương sẽ có nhiều thêm con đường sau này.
Nhưng loại công địch như Tô Vũ, dù ngươi thật sự giao hảo thì cũng phải âm thầm lén lút.
Chuyện này có khả năng sẽ kéo toàn bộ Ngũ Hành tộc xuống nước!
Phù Thổ Linh im lặng, cũng không buồn giải thích.
Không có gì để giải thích!
Ở đây nhiều người như thế, Nhân tộc thì không tính, Nhân tộc nói gì chư thiên vạn tộc cũng không tin, Ngũ Hành tộc cũng không cần để ý, về phần các tộc khác thì gã chẳng việc gì phải lo, một khi chết sạch thì tự khắc sẽ không còn ai tiết lộ những lời gã nói ra ngoài.
Nếu kẻ sát nhân phía dưới không phải Tô Vũ, vậy gã chỉ cần nghĩ cách bẫy bọn họ chết hết, chuyện nhỏ!
Mấy vị trưởng lão thật nhát gan.
Lần này đám người xung quanh đã đạt được không ít bảo vật, giết bọn họ rồi thì coi như có thu hoạch lớn, dù sao nhiều người đã chết, nhiều thêm vài kẻ cũng không khiến ai hoài nghi.
Gã mặc kệ tất cả.
Có điều cũng không cố ý lôi kéo làm quen với Bạch Phong.
Cố ý thì có vẻ quá rõ ràng, quá nịnh bợ.
Không cần thiết!
Chỉ cần tỏ ra ngạo khí và bình thản nói rằng mình là bằng hữu của Tô Vũ trước mặt chư thiên vạn tộc... Nếu quả thật lần này cũng là tác phẩm của Tô Vũ, vậy thì hắn sẽ không tới nỗi không biết xấu hổ mà xuống tay với ta.
Ta đã dùng bảo vật của mình để cứu lão sư của ngươi, bằng hữu của ngươi, ta không biết ngươi vào đây, nhưng ta vẫn biểu hiện ra chân tình!
Trong tình cảnh vạn tộc như hổ rình mồi, Ngũ Hành tộc nổi giận đùng đùng, Phù Thổ Linh thản nhiên dẫn đầu bay về phía thông đạo đi lên tầng sáu.
Còn bảo địa bảo vật thì quên đi.
Đừng nghĩ đến nữa!
Lúc này mọi người chỉ cầu giữ được mạng sống là đã tốt lắm rồi, sống sót mới là việc quan trọng nhất.
Một đám thiên tài và cường giả như dân chạy nạn tiếp tục chạy trốn.
Dù Nhân tộc ở ngay trước mắt thì cũng không có ai động thủ.
Nhân tộc còn hơn 300 người, phải giết bao lâu thì mới có thể diệt sạch Nhân tộc?
Huống chi có rất nhiều kẻ thật sự không muốn chiến đấu tại đây.