Tầng ba.
Phía sau Hà Đồ lại có thêm một mớ Tử Linh.
Lúc này, Hà Đồ đứng ở thông đạo tầng ba, hơi nhíu mày, cổ quái hỏi: “Ngốc ngốc, có phải ngươi đang mắng ta không?”
Ngốc ngốc trầm mặc không đáp.
“Là ngươi mắng à?”
Hà Đồ không xác định, tên ngốc này rất ít nói, thế nhưng y vẫn cảm thấy có vô số người đang nhắc đến mình, mấu chốt là người bình thường rất khó khiến y có loại cảm ứng này.
Vậy chứng tỏ đám người mắng y phải rất mạnh!
Oán niệm cường đại đến mức xuyên qua thời không trường hà, y cũng từng có cảm giác này, nếu y nhớ không lầm thì là khi y còn sống, toàn bộ chư thiên vạn giới đều mắng chính mình vì dẫn dắt Tử Linh xâm lấn.
Lần này là vì sao?
Hà Đồ nghi hoặc, bực bội mở miệng: “Thôi, không thèm nghĩ nữa, lên tầng bốn thôi! Có lẽ có gia hỏa chạy thoát đã truyền tin tức về ta ra ngoài. Ơ nhưng mà truyền tin đi được à?”
Y không xác định lắm. Ngẫm lại thì chẳng lẽ lúc trước y đã bỏ sót tên nào đó, cho gã cơ hội chạy thoát lên tầng trên rồi?
Vậy nên bọn họ đều biết ta đã tới?
Không đến mức đó đi?
Dù biết có Tử Linh thì cũng không thể biết cụ thể là ai, ta đâu có báo tên, y hơi bối rối, “Ngốc ngốc, ta có nói mình là Hà Đồ chưa?”
“Không... Không biết...”
Hà Đồ chần chờ, ta nói chưa nhỉ?
Chắc không đâu, chẳng nhớ được, chỉ nhớ mình đã cười rất to, rất lâu.
Lẽ nào bọn họ nhận ra tiếng cười của mình?
Lắc lắc đầu, Hà Đồ không nghĩ nữa, mặc kệ!
Đi lên thôi!
Biết sớm biết muộn cũng chẳng quan trọng, dù sao chốc lát nữa cũng phải chạm mặt nhau!
Vả lại người phía trên đã biết nhưng bên ngoài lại không biết, để ý làm gì.
Sau đó Hà Đồ mang theo đại quân Tử Linh đi qua thông đạo, tiến vào tầng bốn.
Lúc bấy giờ tầng bốn hệt như tử địa, hết sức an tĩnh, hoàn toàn không có tiếng động!
Hà Đồ nghi hoặc, chẳng lẽ ta thật sự để lộ tin tức rồi?
Do ta phong tỏa tin tức không đủ chặt chẽ ư?
“Tiếp tục tìm tòi từng tấc một cho ta, không cho bất cứ người sống nào rời đi!”
Mặc kệ, mình cứ càn quét từng tầng đi lên!
Không buông tha cho nơi nào!
Kỳ thật tầng bốn vẫn còn vài người, nhưng rất ít, có người đang tìm bảo vật nên không biết tin tức, có người tìm được bảo địa, một mình thăm dò nên cũng không biết chuyện bên ngoài.
Hà Đồ muốn giết những kẻ này.
Tô Vũ chỉ giết người mình gặp, thấy được thì giết, không thì thôi. Nhưng Hà Đồ sẽ đi tìm từng tấc đất, một kẻ cũng không buông tha!
Từ tầng một đến đây, y thật sự không tha cho bất cứ kẻ nào.
Nhờ vậy nên đã giúp Tô Vũ có thêm thời gian.
Nơi đây rất rộng lớn, tìm người cũng phải hao phí rất nhiều thời gian.
Tại thông đạo tầng bốn, Tô Vũ lặng yên chứng kiến cảnh đại quân Tử Linh xâm lấn, nhanh chóng lặng lẽ bỏ chạy lên lối vào tầng năm.
Hà Đồ thật giỏi, công tác dọn rác làm không tồi, Tô Vũ cảm nhận được khí tức Tử Linh bên kia càng lúc càng nhiều.
“Tiếp tục cố gắng đi! Chậm rãi dọn dẹp, tuyệt đối đừng vội đi lên!”
Tô Vũ nói thầm, ngươi đi lên quá nhanh thì ta sẽ không có đủ thời gian.
Tầng bốn tuyệt đối còn không ít bảo vật đang chờ mình, đáng tiếc, hắn không có nhiều thời giờ đi thăm dò, tốc độ càn quét của gia hỏa Hà Đồ này nhanh hơn rồi, có lẽ là vì thủ hạ Tử Linh của y đã nhiều hơn.
“Tầng năm, khiếu huyệt cột sống chắc chắn nằm tại đây, lần này ta phải dành nhiều thời gian một chút mới được!”
Tô Vũ vừa vào tầng năm, mặc kệ tâm hoả bỏng cháy, vừa tiến đến hắn liền biết trái tim thật sự ở đây, bất quá điều này không quan trọng, quan trọng là hắn phải tìm được phương thức vận chuyển của khiếu huyệt cột sống để suy đoán ra công pháp.
Công pháp hoàn thiện, hắn có thể nhanh chóng nghĩ cách tiến vào Lăng Vân cửu trọng, hoàn thành lột xác, không lo cảnh giới bị kẹt nữa.
. . .
Tầng thứ năm, tâm hoả đốt cháy.
Tô Vũ lười để ý đến bảo vật, tầng bốn không có bao nhiêu người, có lẽ Hà Đồ sẽ nhanh chóng đi lên.
Lúc hắn lên thì tầng năm đã không còn lại bao nhiêu người.
Kẻ nhận được tin tức đều đã chạy, kẻ không nhận được tin tức chỉ có tiểu tộc và kẻ độc hành, số lượng cực ít.
Tô Vũ muốn đi tìm cột sống khiếu.
Hẳn là nằm trong tầng này, tầng tiếp theo đã gần đến mông, lấy đâu ra cột sống nữa.
Tô Vũ đi thẳng tới mảnh đất giáp ranh, trên đường thấy một ít bảo vật, nếu lấy thì cũng có thể đổi tiền, nhưng Tô Vũ không quá để ý, tới tình trạng hiện tại của hắn, nếu không đến cấp bậc vật gánh chịu thì hắn không thèm để mắt.
Quá giàu rồi!
Biết sao được!
Một đường chạy như điên, Tô Vũ lo lắng Hà Đồ sẽ lên đây quá nhanh, bằng thì hắn đã có thể chậm rãi tìm tòi bảo vật, hiện tại rất nhiều nơi hắn còn không dám đi, sợ làm chậm trễ thời gian.
Chỉ khi tới tầng bảy, Hà Đồ gặp phải địch thủ xứng tầm cầm chân thì khi ấy hắn mới có thể dừng bước, nghỉ ngơi một chút.
“Tin tức đã truyền ra, có lẽ tầng bảy sẽ có người bảo vệ, cho nên nhất định phải xâm nhập vào đội ngũ trước khi mọi người đều đi hết, không thể giết nữa, không thì người quá ít, trốn vào sẽ dễ bị chú ý!”
Tô Vũ quyết định tạm ngưng giết người.
Hắn cũng không vội đi đến tầng sáu, huống chi chắc chắn tầng sáu có Nhật Nguyệt cao trọng, lên đó quá khó, hắn không vội, nơi này mở một tháng, hiện tại còn chưa tới 5 ngày đây.
Một đường phán đoán, tra xét, Tô Vũ nhanh chóng tìm được một nơi.
Đó là hàng rào biên giới.
Tô Vũ nhìn khắp một lượt, chỗ này không phải thông đạo, mà là một nơi tựa như lưng núi của một ngọn núi cao chọc trời.
“Cột sống ư?”
Tô Vũ nói thầm, hắn nhanh chóng bay lên, đánh một chưởng lên lưng núi nhưng không có tác dụng gì.
Nó kiên cố đến mức khó có thể tưởng tượng!
Nếu đánh thủng thì ta có thể ra khỏi Tinh Vũ phủ đệ không?
Thôi!
Quên ý nghĩ này đi, thân thể lão Chu cực kỳ cường đại, có khả năng vị Đúc Binh đại sư kia còn bỏ thêm những thứ khác để đúc ra Tinh Vũ phủ đệ, dám còn cường đại hơn thân thể lão Chu nguyên bản.
Vô địch còn chưa chắc đã đánh phá được, không, có lẽ Hợp Đạo cũng không thể.
“Cột sống khiếu ở đâu?”
Tô Vũ tìm kiếm khắp nơi, định vị, căn cứ tỉ lệ thân thể mình để tra xét, không có việc gì thì thì ít gọi “Thái Sơn” thôi, có cảm giác lão Chu sắp tức điên rồi, gọi nhiều, ai biết có lão có bùng nổ tới độ tự bạo hay không, lỡ tự bạo thật thì phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng người chết chưa chắc đã có thể tự bạo, nhưng cẩn thận đề phòng vẫn hơn.
Vừa chạy vừa định vị, Tô Vũ mau chóng xác định được một khu vực hư không, ở ngay phía trước lưng núi, Tô Vũ thử vận chuyển cột sống khiếu, quả nhiên hư không đó có chút cảm ứng mỏng manh, bất quá vẫn chưa hoàn toàn hiện ra.
Chính là nơi này!
Xem ra ở thời khắc mấu chốt vẫn phải kích thích lão Chu mới được.
“Thái Sơn!”
Tô Vũ quát khẽ.
Oanh!
Quả nhiên tầng năm chấn động dữ dội, trong đầu hắn, tiếng gầm gừ của lão Chu hơi cuồng loạn.
“Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!”
“Nhất định phải giết ngươi!”
“Ngươi là ai?”
“Ngươi không phải Thái Sơn... Ngươi là ai?”
Tô Vũ: “...”