“Ngươi không phải Thái Sơn... Ngươi là ai?”
Giờ phút này, trong lòng Tô Vũ phát lạnh, da đầu tê dại, hắn có cảm giác giống như có một đôi mắt đang chăm chú quan sát mình.
“Ngươi không phải Thái Sơn... Ngươi giấu Thái Sơn đâu rồi? Ngươi giao Thái Sơn ra đây...”
Thanh âm kia vô cùng điên cuồng, không ngừng rít gào, đánh sâu vào trong trí óc Tô Vũ.
Tô Vũ kinh hoảng ngây người!
Sao lại thế?
Người đã chết rồi, chuyện này là sao?
Vì sao lại đoán ra mình không phải Thái Sơn?
Hẳn lão Chu chỉ còn tàn niệm mới đúng, tàn niệm cũng có tư duy ư?
Hắn bất chấp tất cả, nhanh chóng quan sát một lỗ trống mới xuất hiện, giờ phút này, nó đang nhanh chóng xoay tròn như xoáy nước.
Trong đầu hắn, thanh âm lão Chu càng thêm điên cuồng: “Ngươi không phải Thái Sơn... Ngươi không phải... Ngươi giấu hắn đi đâu?”
“Ngươi là ai?”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ngươi và Thái Sơn có quan hệ gì?”
“...”
Lông tơ trên người Tô Vũ dựng thẳng!
Má nó, vì sao lại suy luận ra ta và Thái Sơn có quan hệ. Đây thật sự là tàn niệm à? Hay là kỳ thật người vẫn chưa chết, còn chút sinh cơ, chỉ là ý chí hỗn loạn?
Tàn niệm sẽ không nghĩ ra việc mình và Thái Sơn có quan hệ mới đúng.
Tô Vũ kinh sợ, không dám hỏi gì, hắn cắn chặt răng, máu rỉ ra từ chân răng, hắn nhìn chằm chằm xoáy nước không chớp mắt, hắn muốn tạo ra công pháp, còn vấn đề khác... mặc kệ đã!
Hơn nữa hô Thái Sơn ít thôi.
Nếu gọi tiếp, hắn sợ lão Chu thật sự sẽ sống lại.
Mình gọi càng nhiều, hình như lão Chu càng thông minh hơn.
Rốt cuộc lão đã chết chưa?
Tô Vũ không rét mà run!
Chẳng lẽ kỳ thật lão Chu không chết, kẻ đó dùng thân thể người sống chế tạo thành Tinh Vũ phủ đệ, chế tạo thành binh khí?
Cho nên Tinh Vũ phủ đệ có thể duy trì vận chuyển vĩnh viễn?
Tô Vũ càng nghĩ lại càng kinh hãi, nếu thứ này còn sống... Nếu thả ra, có lẽ sẽ có thể trấn áp cả vạn giới, dù bị thương hay tàn phế thì chắc lão vẫn đánh được Hợp Đạo đúng không?
Thật đáng sợ!
Hắn nhìn chằm chằm xoáy nước, hồi lâu sau, rung động ngừng lại, Tô Vũ đang muốn phong bế khiếu huyệt, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm nỉ non không còn bạo ngược: “Ngươi không phải Thái Sơn... Ngươi không phải... Thái Sơn không yếu như vậy, không yếu như vậy...”
Tô Vũ nhanh chóng phong bế khiếu huyệt, cách ly thanh âm, nửa quỳ trên mặt đất, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Hắn gian nan đưa ra một kết luận... Lão Chu chưa chết!
“Lão chưa chết, chỉ là tàn phế, bị phong ấn, lão còn chưa chết!”
Cả người Tô Vũ đều đang run rẩy, hiện tại chúng ta đang ở trong cơ thể một người, mà người này còn chưa chết!
Dường như Thái Sơn là một chú ngữ để giải phong ấn cho lão.
Má nó!
Hình như ta gây rắc rối rồi... Tô Vũ nuốt nước miếng, hồi lâu sau, hắn bỗng cắn răng nói: “Có gì không tốt chứ! Hiện nay vạn giới không do ta chủ trì, Thần Ma Tiên đứng đầu, nếu thả lão ra... Hừ!”
Ánh mắt Tô Vũ nghiền ngẫm, nếu ta thả lão ra, lão sẽ đảo loạn chư thiên, vậy thì liên quan gì đến ta?
Chư thiên vạn tộc còn muốn giết ta đây này!
Thật sự rối loạn thì mới tốt.
Nghĩ vậy, nỗi sợ hãi lúc trước lập tức tiêu tán bảy phần, Tô Vũ đứng lên, lau mồ hôi trên trán, giờ phút này hắn mơ hồ đoán rằng lão Chu thật sự còn chưa chết.
Có lẽ vẫn còn một đường sinh cơ!
Ánh mắt Tô Vũ biến ảo, không hề chần chờ, bắt đầu thử vận chuyển khiếu huyệt.
Lúc này hắn không hô Thái Sơn nữa, hắn mở ra toàn bộ khiếu huyệt, bên tai vẫn vang lên âm thanh nỉ non hỗn loạn kia: “Vì sao muốn giết ta?”
“Vì sao?”
Tình huống không khác trước lắm, khi không hô “Thái Sơn”, cảm xúc lão Chu khá ổn định, nếu hô lên, vậy nó giống như chú ngữ khiến lão Chu bạo ngược, cuồng hống.
Nếu hô tiếp, Tô Vũ lo rằng mình sẽ thật sự gọi người ta sống lại luôn.
“Gia hỏa đáng sợ!”
Tô Vũ mặc niệm trong lòng, sau đó thử vận chuyển một đám khiếu huyệt, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi, hắn tranh thủ ăn một củ sen rồi tiếp tục thử vận chuyển.
Các khiếu huyệt lần lượt được thắp sáng.
330 cái, 340 cái...
Càng ngày càng nhiều!
Mi Tâm khiếu và cột sống khiếu đều nằm ở giữa chúng.
Mãi cho đến 350 khiếu, ầm một tiếng, Tô Vũ mặc kệ cơn đau, hắn nhìn khắp nơi xung quanh, nhanh chóng nuốt củ sen vào, chữa trị nơi vừa phát nổ.
“Ta... má nó!”
Tô Vũ thầm mắng!
May mà không bị ai nhìn thấy, cũng may vì Thông Thiên khiếu phát nổ, nếu là Mi Tâm khiếu hay cột sống khiếu thì sẽ rất nguy hiểm, Thông Thiên khiếu nổ thì không quá nguy hiểm, chỉ là vị trí không hay ho lắm mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân Tô Vũ dám thử.
Nhưng hiển nhiên là hắn đã thất bại.
Kỳ thật chỉ còn 10 khiếu huyệt cuối cùng, có lẽ thử mấy trăm lần là ra, 10 khiếu huyệt, dù vận chuyển thế nào thì cũng phải có quy luật tồn tại.
Có vô số khả năng để liên kết 10 khiếu huyệt với nhau, nhưng nếu tìm ra quy luật nhất định, vậy xác suất sẽ ít đi nhiều.
“Chỉ cần nổ mấy trăm lần là có thể học được, đúng không?”
Tô Vũ chửi thầm, xoa xoa nơi nào đó vừa nổ nát bấy, hiện tại dưới tác dụng của Hoàng Tiên dịch và củ sen mà đang khôi phục dần.
Quá chướng tai gai mắt!
Không phù hợp với khí chất của Văn Minh Sư chút nào!
Nếu bị kẻ khác thấy được, vậy thì ta còn mặt mũi đâu để sống nữa?
Văn Minh Sư đều xem trọng mặt mũi.
Đương nhiên gương mặt phía dưới này cũng rất quan trọng.
“Tìm Thông Thiên khiếu trước, nếu không tìm thấy hoặc là không có thời gian thì mình sẽ thử tự suy luận lại sau.”
Giờ phút này Tô Vũ vô cùng hoài niệm quá khứ, hoài niệm một người, chính là Chu Hạo
Hiện tại Chu Hạo đã khai bao nhiêu khiếu, Tô Vũ không rõ.
Có lẽ là 200?
“Haizz!”
Hiện tại hắn chẳng có đối tượng thực nghiệm nào, loại chuyện như mông nở hoa này còn phải để đại nhân vật như hắn tự ra trận, thật mất mặt.
“Nếu Thông Thiên khiếu ở tầng bảy, chưa chắc ta đã có cơ hội đi lên... Lên rồi thì cũng chưa chắc đã có cơ hội tới gần, trên đó đều là vô địch!”
“Vậy chẳng phải là ta phải tự thực nghiệm sao?”
Vừa nghĩ, Tô Vũ vừa nhanh chóng đi đến thông đạo tầng năm lên tầng sáu.
Hắn không nhịn được lại muốn thử một chút, lỡ đâu may mắn một lần lại đúng luôn thì sao?
Bụp!
Tiếng nổ mất mặt lần nữa vang lên, Tô Vũ lấm lét nhìn xung quanh, nhanh chóng đút củ sen vào miệng, ngon thật!
Aiiz, từ bao giờ mà hắn phải dùng đồ ăn để giảm bớt một chút xấu hổ vậy?
Đành chịu thôi!
“Ta có mấy trăm củ sen, có lẽ ta chỉ cần thử mấy trăm lần là có thể suy luận ra phương thức vận chuyển chính xác.”
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Vũ biến đổi.
Định mệnh muốn ta tự mình suy luận ư?
Hơn nữa hắn cứ gọi lão Chu mãi, lỡ làm lão Chu sống lại thì ai chịu trách nhiệm?
Mấy trăm củ sen chính là thánh dược chữa thương!
Nổ đâu chữa đó!
“Không không không... Không phải, chỉ là trùng hợp thôi!”
Đây không phải định mệnh.
Tô Vũ lại nhìn tứ phương, tra xét phong tỏa, sợ có người nhìn thấy, hắn sợ mất mặt, dù hiện tại hắn không phải Tô Vũ, mặt là mặt sói thì cũng không được!
Hắn cần sớm nắm giữ phương pháp vận chuyển chu thiên khiếu huyệt, bởi vì nó sẽ giúp hắn hoàn thành cửu biến sớm!
Bằng không, nếu lấy được bảo vật rồi mới cửu biến, nhỡ không có thời gian thì sao?
“Không thì lại thử lần nữa xem.”
Tô Vũ tự động viên chính mình, thử đi, đâu có ai nhìn thấy!
Có kẻ nhìn thấy thì cứ giết người diệt khẩu là được.
Nghĩ vậy, Tô Vũ lại thử một loại phương thức vận chuyển khác, ầm một tiếng... máu thịt be bét.
Nhanh chóng nuốt củ sen vào bụng!
Quần áo không sao cả, bên trong quần của Tô Vũ là một cái quần lót cấp Địa binh.
Chẳng có gì phải sợ!
Lần sau đổi sang Thiên binh thì lại càng vững chắc hơn.