Giờ phút này, Tô Vũ khát vọng nhanh chóng nắm giữ công pháp, đó là vì niềm si mê với công pháp, khát vọng với tu luyện, chẳng có liên quan gì tới chuyện mông nở hoa cả.
Tô Vũ tự động viên chính mình như thế.
“Ta đang hiến thân vì sự nghiệp vĩ đại!”
“Hiến thân tìm Chu Thiên chi pháp đã thất truyền vì chư thiên vạn giới!”
“Nghiên cứu viên vĩ đại sẽ không sẽ để ý đến điều này, dù là cớt, ở thời điểm tất yếu, vì nghiên cứu thì ta cũng có thể nếm thử!”
“...”
Tự thôi miên chính mình xong, lúc bấy giờ, Tô Vũ bỗng cảm thấy mình giống hệt như một vị thánh nhân!
Trách trời thương dân!
Yêu thương thế nhân!
Khiến chính hắn cũng phải thấy cảm động tới muốn rớt nước mắt.
Khi một người hiến thân vì sự nghiệp vĩ đại, phụng hiến chính mình để hoàn thiện một môn công pháp thất truyền 10 vạn năm, vậy kẻ đó sẽ vĩ đại tới cỡ nào?
Đúng vậy, hắn lựa chọn như vậy là để hoàn nguyên công pháp.
Là vì văn minh truyền thừa của chư thiên.
Đột nhiên, trong biển ý chí đã lâu không có động tĩnh, một viên thần văn chậm rãi thành hình!
“Thánh!”
Đúng vậy, thánh khiết, thánh nhân, vì thế nhân, vì muôn loài, hắn phụng hiến ra tất cả...
Trên người Tô Vũ hiện ra lực lượng quang minh lóa mắt.
Quang mang từ người hắn chiếu rọi bốn phía.
Giống như thánh nhân buông xuống nhân gian, cảm hóa vạn tộc.
“Quả nhiên đây chính là bản tâm của ta!”
Tô Vũ lẩm bẩm, đạo thánh nhân là bản tâm của ta, tất cả những gì ta làm đều là vì mọi người, vì đạo!
Một thần văn thiên sinh cứ như vậy thành hình.
Thần văn thiên sinh, trời sinh nhị giai.
Đây là thần văn thứ 29 của Tô Vũ.
“Thánh!”
Có điều khi Tô Vũ thử thao tác thần văn này, cảm ứng một chút đặc tính của nó thì hắn bất giác cạn lời.
Không đặc tính, không lực công kích, không lực sát thương, chỉ có lực tương tác...
Đúng vậy, khi hắn vận dụng thần văn mới ra lò, những người khác sẽ cảm thấy rất ấm áp, rất đáng tin, cảm thấy Tô Vũ chính là tri kỉ đệ nhất thiên hạ.
Đây là một thần văn đặc tính phụ trợ.
Gia tăng độ thân hòa.
Ánh mắt Tô Vũ biến ảo, hắn bỗng cười rộ lên, nụ cười rất tươi tắn, rất xán lạn, đúng thế, làm Văn Minh Sư thì phải có một thần văn như vậy, tuy thứ này có vẻ vô dụng, nhưng lại rất thích hợp với thân phận của hắn,
Tiểu đệ chữ “Thánh” có thể giúp gia tăng độ tín nhiệm của người khác với mình.
Có lẽ có thể cảm hóa địch nhân.
Nếu không thể cảm hóa, vậy siêu độ vật lý cũng được.
“Đạo thánh nhân, ta phụng hiến mông của chính mình vì các ngươi...”
Tô Vũ cười lớn, không cảm thấy việc nát mông là điều khó chấp nhận nữa.
Hắn còn cảm thấy bản thân thiên phú kinh người, tùy tiện cảm xúc dâng trào một chút là có thể phác họa ra một thần văn, rất tốt!
Đã có 29 cái, có lẽ thần văn thứ 30 sẽ xuất hiện nhanh thôi.
Không ngừng xuyên qua không gian, hơn nữa lúc trước từng kích nổ thần văn không gian chữ “Thú”, gần đây Tô Vũ cảm thấy hắn có cảm ngộ sâu sắc về không gian hơn hẳn, cộng thêm Văn Minh Chí cũng có rất nhiều không gian, chính hắn còn biết cắt không gian.
Qua nhiều lần, Tô Vũ cảm thấy có lẽ mình sẽ mau chóng cảm ngộ được một thần văn không gian trời sinh.
Hắn vừa vận chuyển công pháp, vừa ăn củ sen khôi phục, vừa dùng bảo vật cường hóa thần văn vừa mới phác họa.
Thần văn thánh đạo!
Hắn muốn người khác vừa nhìn thấy mình liền cảm thấy mình chính là phụ thân của gã. Như vậy thì còn ai dám công kích mình nữa?
Tính ra khi thần văn này tu luyện tới cực hạn thì sẽ rất đáng sợ, có lẽ người nào gặp mình cũng cung kính cúi đầu gọi một tiếng “cha”.
Tưởng tượng ra cảnh tượng kia, Tô Vũ phá lên cười không ngừng.
Ta vừa xuất hiện, khuôn mặt thánh thiện tươi cười, đám đồ cổ như Thiên Cổ vừa thấy ta liền khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống gọi “cha ơi, cha ơi”, nói là trước đó mình sai lầm rồi.
Ái chà, ha ha ha.
Thần văn lợi hại thật, chẳng trách lại là thần văn thiên sinh.
Hắn không có nhiều thần văn thiên sinh, nhưng mỗi cái đều có tác dụng hết sức độc đáo.
Ví dụ như truyền thừa chi hỏa, chẳng hạn như thần văn chữ “Kiếp”, chẳng hạn như hai chữ Văn Minh, còn cả thần văn thánh đạo hôm nay.
Có điều hắn vẫn xem nhẹ một thần văn không đáng chú ý.
Chữ “m”.
Đó không phải thần văn thiên sinh, chỉ là hắn vô ý phác họa mà thôi.
Tô Vũ tươi cười ăn củ sen, phía sau mông tiếp tục bụp một phát, vỡ nát, máu thịt be bét... Cảnh tượng này quá sức quỷ dị, dù là ai nhìn thấy sẽ đều cảm thấy mình đang gặp quỷ.
Nhưng Tô Vũ không thèm để ý, mấu chốt là quanh đây không có ai.
Đang nghĩ ngợi, từ trong một sơn động xuất hiện một bóng sói, kẻ kia lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Tô Vũ, hiển nhiên vị này vừa mới tầm bảo xong, thấy đầu sói của Tô Vũ thì tưởng là đồng tộc với mình, y còn đang định chào hỏi...
Nào ngờ vừa định mở miệng thì đã bay đầu.
Sách hiện lên, con sói này rơi vào trong sách, Tô Vũ thở dài cảm khái: “Đừng trách ta, là do ngươi đã thấy được thứ không nên thấy thôi!”
Đây là lời thoại của vai ác.
Nhưng hắn lại nói với vẻ rất đương nhiên, con sói kia đã nhìn thấy thứ không nên thấy, vậy nên nó phải chết.
Tô Vũ không ngừng điều chỉnh công pháp, dần dần mông nổ cũng thành thói quen.
Vị trí đó nổ tung cũng chẳng ảnh hưởng gì, dù sao hiện tại hắn không có nhu cầu đi vệ sinh.
“Phương pháp này không đúng...”
“Nếu Tô Vũ ta truyền Chu Thiên chi pháp ra ngoài, ta tuyệt đối sẽ không truyền thụ phương pháp vận chuyển khiếu huyệt, ta thề!”
Tô Vũ vừa nghĩ vừa cắn răng mỉm cười.
Nhất định!
Tuyệt đối!
Không chỉ thế, nếu ta phát hiện ai dám truyền thụ phương pháp khiếu huyệt vận chuyển, ta sẽ không để yên cho hắn, ai cũng không được!
Hắn chính là bá đạo vậy đấy!
Dù cường giả thượng cổ sống lại, truyền thụ ra ngoài thì cũng không được truyền phương pháp vận chuyển Thông Thiên khiếu, mặc dù nổ mông cũng không chết người, cũng không cần dùng bảo vật khôi phục, tu luyện gần tháng là sẽ lại sinh long hoạt hổ như cũ!
Thế nhưng, hắn vẫn không cho phép!
Người có thể khai chu thiên khiếu không phải phàm nhân, có lẽ đều không cần đến một tháng, sẽ khôi phục nhanh thôi.
Nhưng làm tu giả mà không thể hội cảm thụ này thì sao có thể tu luyện nâng cao thực lực được?
“Nếu ta có thể chế định quy tắc... vậy sẽ có quy tắc không truyền phương pháp vận chuyển Thông Thiên khiếu!”
Tô Vũ cắn răng, quá đáng giận.
Ta thảm quá!
Phương thức tu luyện bình thường dù khổ dù mệt hay đau thế nào thì ta cũng không có ý kiến, nhưng khiếu huyệt này quá đáng ghét.
“77, loại, nát lần thứ 77!”
Tô Vũ nói thầm, tiếp tục đổi phương thức, giờ phút này hắn đã ở ngay lối vào tầng sáu, hắn không định đi lên, cũng không có tâm tình đi tầm bảo.
Bởi vì thần văn chữ “Kiếp” vẫn luôn nhảy lên rất nhẹ, hắn không biết khi nào Hà Đồ sẽ tới đây.
“Chu Thiên chi pháp hẳn là theo thuận đại thế, sẽ không có kiếp nạn chứ?”
Tô Vũ tự hỏi, trước kia khi hắn học được ngũ hành thần quyết, hắn từng gặp lôi kiếp; sau đó khi hắn đúc binh khí, hắn cũng gặp một lần kiếp nạn; không rõ lần này khi hắn thành công tu luyện Chu Thiên chi pháp thì có bị gì không.
“Hội nghị huyết kiếp sẽ xuất hiện?”
“Chẳng lẽ hội nghị thượng cổ không cho mọi người tu luyện Chu Thiên chi pháp? Không có khả năng, kẻ tu luyện đều là hậu duệ hoặc đệ tử của đại nhân vật, không phải loại người bị tất cả ghét bỏ như Thời Gian sư, ta cảm thấy hội nghị không dám, hoặc là chính nghị viên hội nghị cũng tu luyện.”
Phán đoán này làm Tô Vũ an tâm hơn rất nhiều.
Vậy thì được!
Không có lôi kiếp, động tĩnh nhỏ chút là tốt nhất.
“92, loại...”
Tô Vũ tiếp tục ăn củ sen, no tới nấc lên một cái, hơi thở lan tỏa mùi thơm ngọt nồng đậm.
Vết thương vẫn đang khôi phục, sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.
“Vận khí không tốt lắm!”
Tô Vũ thầm nghĩ, tiếp tục điều chỉnh, giờ phút này, hắn đã liên kết được 356 khiếu huyệt, nhưng khi liên kết với Thông Thiên khiếu thì vẫn gặp tình trạng nổ tung.
Không thể hoàn toàn liên kết những khiếu huyệt này.
Chỉ còn mấy cái, vì sao vẫn không được?
Tô Vũ thầm nghĩ, trước mặt hiện ra một đám quang ảnh, hắn nhanh chóng liên kết quang ảnh khiếu huyệt do chính mình phóng ra, dùng mắt thường xem xét sẽ cảm thấy công pháp rất có mị lực.
Nếu nhìn mà không cảm thấy có mị lực thì có nghĩa là công pháp này chẳng ra gì.
Hắn chăm chú quan sát, hơi nhíu mày, bắt đầu điều chỉnh tiếp.
Tô Vũ gần như đã quên mất sự tồn tại của Hà Đồ.
Nói đến cùng, hắn vẫn thích làm việc suy luận thế này, tuy rằng thành lập trên cơ sở của người khác, nhưng khi chính mình suy luận hoàn thiện thì Tô Vũ vẫn cảm thấy rất có thành tựu.
Đến bây giờ, công pháp đắc ý nhất của hắn vẫn là Song Ngô hợp khiếu pháp.
Bởi vì đây là công pháp hắn dựa vào chính mình suy luận từng chút một mà ra.
Kết hợp nhiều bộ công pháp, định vị 36 khiếu huyệt, phát hiện quy luật, cuối cùng tiến hành suy luận từng bước, nghiên cứu ra phương pháp hợp khiếu ấy.
Cái thứ hai là Ngũ Hành thần quyết, đây là công pháp hắn cùng lão Triệu hợp nhất năm bộ công pháp để tiến hành suy luận ra.