Lúc bấy giờ, Tô Vũ chuyên tâm suy luận Chu Thiên chi pháp, hắn nổi lên hứng thú, quên rằng mình đang ở trong Tinh Vũ phủ đệ vô cùng nguy hiểm.
Mãi đến khi có gia hỏa mắt mù cách thật xa đã quát: “Cút ngay, ta muốn lên tầng sáu, đừng chặn đường!” thì Tô Vũ mới giật mình tỉnh táo lại.
Ầm một tiếng, hư ảnh trước mặt rách nát, Tô Vũ nhíu mày, dùng tay tát tên Sơn Hải này một phát, một tát chết luôn!
“Ngu ngốc, một tên Sơn Hải mà cũng dám càn rỡ như vậy?”
Tô Vũ thầm mắng, có chút bực bội.
Sau khi đánh chết tên phiền phức này xong, hắn mới ý thức được thời gian đã trôi qua rất lâu, có khả năng Hà Đồ sắp lên đây, bởi vì thần văn chữ “Kiếp” đang nhảy lên hết sức lợi hại.
Tô Vũ nhíu mày, nhanh chóng biến mất.
Hắn vừa biến mất không lâu thì Hà Đồ đã lên đến nơi, y không đắc ý cười lớn như tầng dưới nữa, y phải điệu thấp một chút.
Hà Đồ nhanh chóng lóe lên, xuyên qua hư không, không lâu sau liền đi đến lối vào tầng sáu.
Lần này y sẽ đích thân phong tỏa lối đi, không biết có phải ngốc ngốc cố ý thả chạy vài người hay không, y cảm thấy có khả năng mình đã bại lộ!
Cho nên y quyết định phải tự mình tới phong tỏa.
Đến lối vào, y ngửi thấy mùi máu tươi.
Cũng cảm nhận được trong hư không dư lại chút huyết khí, Hà Đồ nhíu mày, lấy tay trảo một cái, một giọt máu hội tụ.
“Vừa mới chết?”
Hà Đồ nói thầm, có chút tiếc nuối, kẻ này là Sơn Hải, nếu y sớm đến đây thì tốt rồi, giờ thì thiếu mất một thủ hạ Sơn Hải, thật đáng tiếc.
Y không vội đi lên tầng sáu.
Y muốn điều tra tầng năm trước đã.
Giọt máu lượn một vòng trong tay y, ai giết Sơn Hải dưới trướng của y, y sẽ giáo huấn kẻ đó.
Y phá nát máu, sau đó một hình ảnh hiện ra trước mắt y.
Trong tầm nhìn hình như là một con sói đang ngồi xếp bằng tu luyện.
Ban đầu Hà Đồ không để ý, có điều y bỗng nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt khẽ động, kéo gần hình ảnh, nhìn kỹ, trước mặt con sói kia như có một tầng sao trời dày đặc.
Hà Đồ sửng sốt, nhìn kỹ lại, lập tức nhíu mày, hình ảnh không quá rõ ràng, y đang xem thông qua tầm nhìn của gia hỏa bị giết này.
Chỉ thấy có một tinh đồ mơ hồ.
Nhưng Hà Đồ lại cảm thấy tương đối quen mắt.
Y lẩm bẩm: “Chu Thiên chi pháp... Là Chu Thiên chi pháp của vị kia?”
Hà Đồ nhìn kỹ lại một hồi, tự mình lẩm bẩm: “Không đúng, vẫn chưa hoàn thiện, sai rồi! Ít nhất có ba khiếu huyệt bị sai vị trí.”
Bất giác Hà Đồ lâm vào trầm tư.
Trong đầu hiện ra những hình ảnh đã bị lãng quên nhiều năm trước.
Đó là khi y còn nhỏ... Xa xăm đến mức y đã quên mất từ lâu.
Năm ấy khi y đang tu luyện.
Phụ thân nói rằng, ở thời kỳ thượng cổ thì công pháp cường đại nhất là Chu Thiên chi pháp, mà lão tổ nhà y là một vị Nhân vương quyền cao chức trọng thời kỳ đó, rất được Nhân Hoàng coi trọng, cho nên nhà y mới được truyền thừa Chu Thiên chi pháp.
Bắt đầu từ ngày ấy, y liền khổ tâm tu luyện, khai khiếu, tiếp tục khai khiếu, khi người cùng thế hệ đều đã thành Sơn Hải, y vẫn còn ở Thiên Quân khai khiếu!
Mãi đến khi y khai 350 khiếu rồi không thể tiếp tục khai thêm nữa, phụ thân bèn nói, y không có mệnh tu luyện.
Hà Đồ không phục, y không tin số mệnh!
Vì thế, y - một Thiên Quân mở ra 350 khiếu, một Thiên Quân nhiều tuổi, khi đồng lứa đã có người đến Sơn Hải, y liền quyết định bỏ nhà đi lang bạt chư thiên!
Dù Thiên Quân có mạnh thế nào thì cũng chỉ là Thiên Quân.
Y gặp vô số nguy cơ, đụng phải vô số cường địch, y chém Vạn Thạch, giết Đằng Không, chỉ sợ y là người đầu tiên trong chư thiên dùng tu vi Thiên Quân tiến vào hàng ngũ thiên tài Liệp Thiên bảng!
Chưa từng có trường hợp nào như vậy!
Y chưa đến Vạn Thạch, không vào Đằng Không, dùng tu vi Thiên Quân chém giết ba năm ở chiến trường Chư Thiên, ba năm sau, y giao chiến với một vị Đằng Không đỉnh cấp, ngày ấy, y bỗng nhiên có thể tiếp tục khai khiếu.
Khai nốt 10 khiếu cuối cùng!
Lúc đó hợp khiếu, nháy mắt y đã bước vào Đằng Không, nhận được lời đưa chúc của Nhân Hoàng.
Khi Hà Đồ bước vào Đằng Không, y liền đánh Sơn Hải!
Đồng lứa đã sớm vào Sơn Hải đều bị y đánh chết đương trường, y - Hà Đồ, đệ nhất chư thiên!
Giờ khắc này, trong đầu Hà Đồ bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều ký ức.
Dường như y đang nhớ lại quá khứ, lấy lại kí ức tưởng chừng đã lãng quên.
“Vinh quang của Nhân tộc...”
Y lẩm bẩm, nhớ tới lời dặn dò của phụ thân lúc sắp chết, “Hà Đồ, nhớ kỹ, ngươi sẽ tỏa sáng huy hoàng, ngươi nhất định phải khôi phục thịnh thế của Nhân Hoàng!”
Thời đại của y không gọi là thời thượng cổ.
Bởi vì khi đó cách thời điểm thượng cổ hủy diệt không còn xa.
“Nhân Hoàng thịnh thế...”
Hà Đồ lẩm bẩm rồi lại lắc đầu, đầu y rất đau.
Y nhìn về phía lối vào tầng sáu, có chút xúc động, y muốn đi gặp gia hỏa đầu sói kia... Đó là giả, đó là Nhân tộc!
Tuyệt đối là Nhân tộc!
Đây là chu thiên khiếu huyệt đồ của Nhân tộc!
Nếu không phải Nhân tộc thì không có khả năng nắm giữ.
“Là ai?”
“Tô Vũ sao?”
Hà Đồ lẩm bẩm, có phải ta đã nhìn thấy Tô Vũ rồi không?!
Tô Vũ ngụy trang thành một con sói?
Tiểu tử đáng giận, rời đi ngay trước khi ta tới, chẳng lẽ hắn biết ta sẽ tới đây?
“Ngươi sợ sao?”
“Ngươi biết ta tới sao?”
“Ngươi biết ta muốn đánh chết ngươi nên mới nhanh chân chạy trốn trước?”
Hà Đồ hơi khó chịu, một lát sau, bên cạnh có thêm đầu Tử Linh ngốc ngốc, ngốc ngốc đờ đẫn nói: “Ngươi muốn... Đánh bạo ai?”
Hà Đồ bật cười, “Đánh bạo một tiểu tử Nhân tộc đáng ghét! Nhưng ta sẽ cho hắn biết, cùng giai, ta cũng là vô địch! Ta sẽ cùng giai đánh bại hắn!”
“Vậy... Nếu không thể thì sao?”
Ngốc ngốc không biết vì sao mình lại hỏi vấn đề này, nhưng nó vẫn muốn hỏi.
Hà Đồ phì cười, “Vậy thì đánh hắn tàn phế, rồi lại cùng giai đánh chết hắn!”
“...”
Câu trả lời không thể bắt bẻ!
Ngốc ngốc nghệt ra, nó cảm thấy không ổn, nhưng nó không biết không đúng chỗ nào, thế nên nó không nói nữa.
Hà Đồ lớn giọng hô: “Các huynh đệ, giết chóc đi! Tra xét kỹ cho ta, đừng buông tha bất kỳ nơi nào!”
Hà Đồ nói xong, lại nhìn lên hướng tầng trên, y cười tủm tỉm bảo: “Tô Vũ, ta nhỏ mọn lắm, kẻ đắc tội ta đều đã chết!”
“Ngươi là thiên tài... Ta thích ngươi...”
Y phát hiện Tô Vũ đang suy luận Chu Thiên chi pháp.
Gia hỏa này rất giỏi, hắn tự mình suy luận ra.
Có vẻ đã hoàn thiện khá nhiều, có thể do Tô Vũ có được chỉ dẫn ngoài ý muốn, nhưng hoàn thiện Chu Thiên chi pháp vẫn là một chuyện khó mà tưởng tượng nổi.
Giờ khắc này, Hà Đồ đã nhận định người nọ là Tô Vũ!
Đừng tưởng rằng giả làm sói thì y không nhận ra!
“Hừ, bổn tọa sẽ bắt tất cả Lang tộc! Ngươi là Nhân tộc hay là người sói hỗn huyết? Hay thật sự là sói?”
Hà Đồ không xác định, có điều y không nghĩ nữa, chỉ cần Tô Vũ còn ở trong Tinh Vũ phủ đệ, hắn sẽ không thể chạy thoát khỏi tay y!