Thân thể hơi chấn động, ngăn chặn chướng khí, Tô Vũ mặc kệ con đường uốn lượn phía dưới, nó chẳng liên quan gì đến mình.
Đối với kẻ dưới Nhật Nguyệt, lên tầng sáu mà không có người hộ đạo thì chẳng khác gì đi vào tuyệt địa.
Còn với Tô Vũ mà nói thì không tính là cái gì.
Có lẽ lần này sẽ có không ít người muốn khóc, không thu hoạch được gì, cả đám bị ép chạy đến tầng sáu vô cùng nguy hiểm, còn phải mau chóng đi lên tầng bảy, quá thê lương.
Tô Vũ phì cười một tiếng, ngẫm nghĩ xem mình nên ngụy trang thành ai đây?
Thân phận Lang Đồ này không đủ!
Bởi vì chủng tộc này không có vô địch ở tầng bảy, một khi hắn tiến lên đó, có khả năng sẽ bị người đánh chết.
Vô địch sẽ không quan tâm.
“Vậy phải ngụy trang thành đại tộc!”
Là ai thích hợp nhất?
Địa vị cao, thực lực mạnh, ngụy trang thành tiểu đệ hay kẻ yếu đều không có tác dụng gì, kẻ yếu không lên đây được.
“Độc hành... Đại tộc...”
Tô Vũ nghĩ tới một người, Tiên tộc bị giết ở tầng một, Tiên tộc Nhật Nguyệt tam trọng, chính là kẻ vừa tiến vào đã bị Tô Vũ giết khi đang truyền tống ở lối đi đặc thù.
Không ai biết gã đã chết!
Gã là người của Đạo vương!
Có lẽ còn có thể tiếp cận Đạo Thành, thuận tay xử lý y, lâu như vậy mà chưa xử lý được Đạo Thành, đây không phải dấu hiệu tốt.
Nhật Nguyệt ngã xuống hiển nhiên sẽ có dị tượng.
Cho nên không ai biết kẻ đó đã tử vong, mà kẻ biết thì đều đã chết... Không đúng, vẫn còn Hoàng Cửu!
Khi nàng xuất hiện thì có khả năng đã nhìn thấy bộ dáng đối phương.
Ánh mắt Tô Vũ lóe lên, rồi lại đè ép tâm tình bất ổn xuống. Không sao cả, Cục lông nhỏ còn đang ở trong đầu nàng.
Hắn lấy Văn Minh Chí ra, lật tới trang Tiên tộc, hiện giờ trang sách này rất mạnh, Tô Vũ đã dung nhập không ít Tiên tộc vào trong đó.
“Tiên tộc, Nhật Nguyệt tam trọng...”
Trong đó có một hàng ghi chép một ít tư liệu, hàng cuối cùng là bức chân dung nho nhỏ, đúng là bộ dáng kẻ bị giết kia.
Kẻ có cảnh giới tương đồng bị Tô Vũ hấp thu vào thì sẽ lưu lại ấn ký.
Ví dụ như Lăng Vân thất trọng, trong trang sách Tiên tộc đã có ba ấn ký.
Đại biểu Tô Vũ đã dung nhập ba người cảnh giới này.
Đôi mắt Tô Vũ hiện lên quang mang, hắn không xem nhiều, ý chí lập tức dung nhập chân dung, Văn Minh Chí xem quá khứ... Có lẽ cũng có thể xem tương lai. Nhưng hiện tại Tô Vũ chưa có năng lực này, mà chưa chắc đã có thể khai quật được năng lực đó.
Ngụy trang thì đương nhiên phải biết tất cả về kẻ đó là tốt nhất.
Biết quá khứ, biết kí ức, học được thói quen, công pháp của đối phương...
Tất cả những yếu tố này mới có thể giúp ngụy trang một cách hoàn mỹ.
. . .
Dường như Tô Vũ đang nằm mơ.
Một giấc mộng.
Hắn thấy quá khứ của vị Tiên tộc này, tính ra thì đối phương có chút quan hệ với hắn.
Vị này tên là Linh Hằng, thực lực Nhật Nguyệt tam trọng.
Là người Đạo vương vực, mấu chốt là thân phận của y, y là đệ tử của Minh Hòa – học trò của Đạo vương!
Minh Hòa tiên tử!
Tô Vũ bật cười, đương nhiên hắn nhớ rõ vị tiên tử ấy, bởi vì nàng ta mà Đạo Thành mới lên được Thiên bảng, cũng bởi vì nàng mà y với Tô Vũ mới lâm vào trạng thái không chết không ngừng.
Mình Hòa là lão sư của y, cường giả Nhật Nguyệt thất trọng.
Nàng ta bị Tô Vũ vây nhốt trong Thiên Diệt cổ thành, cuối cùng Minh Hòa đưa ra quyết định, bảo Đạo Thành tự tay giết chết nàng!
Minh Hòa đã khiến Đạo Thành thể hội cái gì gọi là tuyệt vọng cùng cực.
Đến chết nàng vẫn dạy dỗ y, sai lầm một lần, có lẽ ngươi sẽ không chết, nhưng người ngươi yêu sẽ chết, lão sư của ngươi sẽ chết, còn là chết trong tay chính ngươi!
Từ ngày ấy, Đạo Thành đã thay đổi hẳn.
Tô Vũ không ngờ Linh Hằng cũng là đệ tử của Minh Hòa, nói vậy thì gã chính là sư huynh của Đạo Thành.
“Thú vị!”
Tô Vũ nở nụ cười, “Người ngoài đều biết Linh Hằng đã chết, Đạo vương cũng biết, trong tay Đạo Thành có Liệp Thiên bảng... Nhưng đáng tiếc, hiện tại việc truyền tin tức đều là bên ngoài truyền cho tất cả người bên trong, mà không phải cá nhân truyền cho nhau!”
Như vậy sẽ không có ai cố ý truyền tin tức cho Đạo Thành, thông báo rằng Linh Hằng đã chết, bởi vì việc này không quan trọng.
Tới Nhật Nguyệt, còn sống hay đã chết kỳ thật chỉ có chính mình biết, hoặc là người nhà biết, bởi vì huyết mạch tương liên.
Nếu không có huyết mạch tương liên, dù là lão sư hay bằng hữu thì cũng sẽ không giao giọt máu của mình cho ngươi. Chẳng hạn như khi Đạo Thành muốn tra xét Cổ Tru đã chết hay chưa, y phải lén lút thu thập một cọng tóc của đối phương.
Mà tới Nhật Nguyệt, mấy thứ như máu, da, lông, tóc… đều không thể để lọt vào tay kẻ khác.
Nên Tô Vũ chắc chắn, trừ khi có người thân dòng chính của Linh Hằng ở trong này, bằng không thì không ai biết gã đã chết.
“Trong trí nhớ của gã thì ta không thấy ai, gia hỏa này có không ít hậu duệ, đáng tiếc, không kẻ nào có tư cách tiến vào!”
Tô Vũ làm rõ thân phận xong, xác định sẽ không bị người phát hiện, lúc này hắn mới lắc mình biến hoá thành bộ dáng của Linh Hằng.
Khí chất, bộ dạng, thực lực chẳng có gì khác biệt.
Thần văn chữ “m” và chữ “Biến” phát động, tóc hắn dần dài ra, sau đó áo choàng tung bay, tiên khí nghiêm nghị.
“Phải tìm cái cớ. Dĩ nhiên thực lực Linh Hằng thì xuất hiện ở tầng năm hay tầng sáu đều được, có điều đã lâu gã không xuất hiện... Vậy thì lý do chỉ có thể là vì gã tìm được bảo vật!”
Bởi vì tìm bảo vật nên mấy ngày nay không xuất hiện, việc này thực bình thường!
“Bảo vật...”
Tô Vũ nhìn chung quanh một vòng, nơi nào có bảo vật?
Khoảng cách gần lối vào tầng bảy, nếu gây ra động tĩnh lớn thìnsẽ dẫn người lại đây tra xét.
“Huyệt Thần Khuyết hẳn là có bảo vật!”
Tô Vũ mỉm cười, đúng vậy, lỗ rốn chắc chắn chính là bảo địa.
Đi xem thôi!
Có lẽ vị trí này ở gần lối vào, có thì tốt, không thì mình làm ra chút động tĩnh, lấy ra một ít bảo vật để mọi người nghĩ là ta vẫn luôn tầm bảo ở đây, cho nên mới không xuất hiện.
Vậy mới phù hợp với tình huống ta đột nhiên ra mặt.
Tìm bảo vật, cái cớ này mà không hợp lý sao?
. . .
Tô Vũ bay trên trời, chịu đựng chướng khí để tra xét một vòng, sau đó hắn nhanh chóng tìm được một thung lũng.
Bốn phía là dãy núi vờn quanh, chỉ có khu vực trung gian là thung lũng cho nên rất dễ thấy, có điều huyệt Thần Khuyết không ở dưới đất, hẳn là nằm trong hư không mới đúng.
Quả nhiên, tầng đất thung lũng là một hàng rào đen tuyền.
Đây là bụng đúng không?
Mặc kệ nó, dù sao nơi đó có lẽ chính là vị trí cái rốn, nhưng cái rốn này hướng ra ngoài, không biết bên trong có bảo vật gì hay không, không có cũng không sao, hắn tự tạo là được.
Nhưng phải phù hợp quy luật bảo vật xuất hiện nơi đây!