Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2140 - Chương 2140: Hôm Nay Đã Ăn Tiên Tộc Chưa?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2140: Hôm Nay Đã Ăn Tiên Tộc Chưa?
 

Trong khi Hà Đồ đang nghĩ cách lên tầng bảy.

Ngoại giới, thông đạo đang liên tục đứt gãy, nhưng số lượng không nhiều, chỉ là quy mô nhỏ, đại tộc không hé răng, tiểu tộc lại hiểu rõ.

Đây là đại tộc đang dọn dẹp cường giả tiểu tộc và cổ tộc!

Rất rõ ràng, bởi vì lối đi của đám đại tộc gần như không có tổn thất gì, trong khí đó lối đi bên phía tiểu tộc lại liên tục sụp đổ.

Oanh!

Lại có thông đạo đứt gãy, trong hư không, một Tam Nhãn Cự Khuyển đột nhiên hiện lên, lạnh lùng chỉ trích: “Thật tàn nhẫn, một kẻ cũng không buông tha!”

Y nhìn tứ phương, nhìn về phía Thần Ma Tiên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hung thủ chính là mấy tộc này!

Tam Nhãn Cự Khuyển nhất tộc có bốn vị cường giả đi vào, hiện giờ đã chết sạch!

Tam Nhãn Cự Khuyển nhìn tứ phương, âm lãnh nói: “Nhân tộc không chết bao nhiêu, xem ra thời đại nào cũng như nhau, thực lực yếu mới là nguyên nhân diệt tộc!”

Tiểu tộc cổ tộc ít người, vô địch ít, đã nói là xuống tay với Nhân tộc, kết quả Nhân tộc không chết bao nhiêu, bọn họ lại chết một đống.

Tiểu tộc và cổ tộc vốn có gần 300 vị cường giả sống sót, thế mà chưa đầy vài canh giờ, số lượng thoáng chốc đã ít đi hơn 50 người!

Không phải chỉ có một thế lực đang săn giết!

Có lẽ là toàn bộ thế lực đại tộc bên trong đều đang săn giết bọn họ!

Một đám vô địch đại tộc không đáp lời.

Trước khi đi vào thì nên biết chuyện này có thể xảy ra, chẳng qua lần này mọi người hội tụ cùng nhau, giết thuận tay hơn mà thôi.

Các tộc trầm mặc, bỗng nhiên, một mảnh thông đạo sụp xuống!

Bên phía Tiên tộc lập tức có Tiên vương nhíu mày.

. . .

Giờ phút này, mấy người Tô Vũ nhanh chóng trốn chạy.

Nơi xa, một con cổ thú cực lớn, hết sức cường hãn đang một ngụm cắn nuốt 7 - 8 vị Tiên tộc, Tô Vũ hoảng sợ, thầm mắng một tiếng!

Ta sai rồi!

Hắn nhận ra thứ kia, đó là Hống!

Một tôn Hống rất lợi hại!

Hẳn là Thôn Thiên, gia hỏa trên Chứng Đạo bảng, hình như là hậu duệ của lão Hống vương mà hắn đã gặp lần trước.

Má nó, chắc chắn lão Hống vương đã tiết lộ việc Tiên tộc ăn rất ngon, thế nên đối phương vừa gặp liền một ngụm cắn nuốt 7 - 8 vị Tiên tộc, trong đó còn có ba vị Nhật Nguyệt.

Hiện tại rất rõ ràng là đối phương đã cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.

Bàn Hộc vừa trốn chạy vừa truyền âm mắng chửi: “D* Tô Vũ! Tên súc sinh đó sao còn chưa chết đi! Trước kia cổ tộc ăn Tiên tộc không nhiều, gần đây lại như biến thành trào lưu, ăn đến nghiện rồi!”

Tiên tộc vô cùng cường đại, trước kia ai dám tùy tiện ăn Tiên tộc?

Từ khi Tô Vũ đề cử với cường giả vạn tộc rằng Tiên tộc ăn ngon thế nào, hiện tại, không ít cổ tộc âm thầm ăn vụng Tiên tộc, đặc biệt là đám đồ cổ, trước kia bọn họ chê già, hiện tại nghe Tô Vũ giải thích, càng già càng dai càng ngon càng thơm ngọt...

Giờ thì hay rồi, lão Tiên tộc đều thành cục cưng bảo bối, đám hung thú chỉ muốn bắt được mấy lão Tiên tộc mà mang về ăn!

Trên thực tế, chưa chắc thịt Tiên tộc đã ngon, đó chỉ là lời đồn bậy!

Có điều một kẻ nói là ăn ngon, các tộc khác cũng muốn thử xem.

Ăn một tên không ngon, nhưng các tộc khác lại nói là ngon, bọn họ sẽ suy nghĩ, có phải mình ăn kẻ không đủ già hay không, vậy thì để kiếm tên khác già hơn ăn lại, nếu vẫn còn chưa ngon, vậy thì lại tìm kẻ già hơn nữa.

Tiếng đồn truyền xa, làm nên danh tiếng.

Một khi cái danh món ngon đã thành lập, nếu cảm thấy không ngon... Vì để duy trì mặt mũi, để chứng minh khẩu vị chính mình phù hợp khẩu vị đại chúng, một vài hung thú nén lại lòng mình, quyết định ăn thêm mấy tên!

Không ăn nhiều một chút thì lần sau gặp lão hữu, sao có thể không biết xấu hổ nói rằng mình đã nếm hết mỹ thực thế gian?

Sao có thể không biết xấu hổ nói rằng, ta chưa ăn Tiên tộc, các ngươi đàm luận, nhưng ta lại không biết bọn họ có vị gì!

. . .

Ba người Tô Vũ nhanh chóng trốn chạy, cự Hống ăn vài vị Tiên tộc xong, chép chép miệng, nhìn về phía đám người Tô Vũ, cái mũi chun lại hít ngửi, rất thơm!

Nhưng thôi, đánh bất ngờ thì được, đuổi giết thì không nên, dù sao Tiên tộc cũng có vài vị Tiên vương ở đây.

Nghĩ đến đây, cổ Hống bất chợt quay đầu bỏ chạy.

Không lâu sau, một tôn Tiên vương buông xuống, sắc mặt hết sức khó coi.

Đáng chết!

Không lưu ý một chút thôi mà Tiên tộc đã bị ăn không ít, đám khốn kiếp này đều đáng chết, có phải Thôn Thiên cảm thấy mình không giết được y đúng không?

. . .

Mấy người Tô Vũ điên cuồng chạy trốn, sắc mặt Tô Vũ cũng rất khó coi.

Ta sai rồi!

Không phải sai ở việc xúi giục Hống tộc, mà là không nên giả mạo Tiên tộc, quá nguy hiểm, lần sau dù bị đánh chết thì ta cũng không giả mạo Tiên tộc, quá nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả Nhân tộc!

Vừa rồi, Bàn Hộc đã mắng tổ tông 18 đời nhà Tô Vũ một lần, cuối cùng hắn ta bi phẫn nói: “Tiên tộc chẳng ngon gì hết, bọn họ đều nói lung tung!”

Tô Vũ kinh ngạc nhìn hắn ta, cái gì?

Ngươi ăn rồi à?

Không thì sao ngươi biết được?

Thiên Đinh im lặng liếc nhìn Bàn Hộc, sau đó nói: “Cẩn thận đi, gần đây có không ít cổ tộc ăn Tiên tộc, bây giờ ăn Tiên tộc trở thành trào lưu rồi, dù sau này sẽ ngừng lại nhưng cũng không phải hiện tại!”

Đã thành trào lưu!

Hiện tại cổ tộc gặp mặt, phương thức chào hỏi thường là: “Hôm nay đã ăn Tiên tộc chưa?”

“Thấy thế nào?”

“Ăn sống hay giết rồi mới ăn? Nướng hay chưng?”

“...”

Tô Vũ nghe Thiên Đinh nói vậy trong lòng cũng muốn bậy cười, Tiên tộc thật thảm, đáng tiếc... Hiện tại hắn cũng là Tiên tộc, nên kiềm chế thì hơn, đừng xui xẻo bị đám cổ tộc coi là Tiên tộc mà ăn luôn, vậy thì quá ủy khuất!

Nhìn nhẫn trữ vật của chính mình, Tô Vũ tính một chút, 3 người bọn họ giết hơn 10 vị cường giả, nhưng hắn vẫn thấy quá ít!

Tô Vũ không vừa lòng, quá chậm!

Lúc trước hắn giết người đều tính bằng trăm.

Hiện tại ba người liên thủ lại mà vẫn giết quá chậm.

Chủ yếu là không dám quá buông thả, hơn nữa có nhiều cường giả, nhiều kẻ khó giết.

Không biết hai tên Nhật Nguyệt thất trọng này đang che giấu thực lực hay là thật sự không có nhiều thủ đoạn, cứ cảm thấy bọn họ giết người thật chậm!

“Cứ vậy đã, vài ngày sau nếu còn chậm như thế thì ta sẽ giết hai kẻ này, đến Cung Vương phủ nhìn xem...”

Tô Vũ đã có quyết định, trước mắt cứ tiếp tục đi theo hai tên này, rồi tìm cơ hội xử lý bọn họ sau.

Không biết Hà Đồ có thể đi lên hay không, nếu không lên, vậy thì y quá yếu!

“Hay là lần sau Hà Đồ muốn đi lên, ta giúp y một tay?”

Tô Vũ suy nghĩ, đúng là hắn có thể hỗ trợ.

Ví dụ như hô “Thái Sơn”.

Trong nháy mắt Hà Đồ đi lên, hắn kêu vài tiếng, chỉ cần vô địch khác phân tâm thì Hà Đồ có thể thành công lên đến nơi.

“Không quấy đục nước thì ta sẽ không có cơ hội!”

Tô Vũ quyết định, lần sau khi Hà Đồ công kích thông đạo, hắn sẽ âm thầm hỗ trợ y.

Dù sao trời sập thì cũng đập vào đám người cao trước.

Đang nghĩ vậy, Tô Vũ bỗng có chút khác thường nhìn về phía Cung Vương phủ, vì sao hắn lại có cảm giác không quá thích hợp?

Khi ta lên đây, rõ ràng thông đạo tử khí đã bị phong tỏa, vì sao hiện tại lại mơ hồ có tử khí truyền đến?

“Tinh Nguyệt... Không thể nào?”

Tô Vũ nói thầm trong lòng, má nhà ngươi, ngươi đừng tới, ngươi mà tới đây thì trên người ta sẽ xuất hiện tử khí dao động, rất phiền toái!

Bình Luận (0)
Comment