Thiên Đinh khẽ cười, “Đạo hữu đang bảo ta tự chặt cánh tay mình ư? Không được.”
“Cùng lắm thì thu hoạch xong sẽ phân cho trưởng lão sáu thành, ta và sư huynh ta chỉ lấy bốn thành thôi!”
Tô Vũ cắn răng: “Giết mấy kẻ yếu có thể so được với thu hoạch lần này sao? Nếu trưởng lão lấy được vật gánh chịu, trở thành chuẩn vô địch thì còn sợ không có thủ hạ để dùng ư? Hiện tại vật gánh chịu khó cầu, dù là Liệp Thiên các thì ta thấy cũng khó! Chẳng lẽ trưởng lão cảm thấy mình có hy vọng được Liệp Thiên các phân cho? Tinh Vũ phủ đệ là hi vọng cuối cùng, cũng là hy vọng duy nhất!”
Thiên Đinh trầm mặc, hồi lâu sau, y chần chờ nhìn về phía hai người, “Nhưng cách làm này rất nguy hiểm...”
Dứt lời, y nhìn về phía Bàn Hộc, “Hơn nữa, có chuyện cần nói rõ ràng trước, muốn tiến hành kế hoạch này không phải là không được, vậy tất cả thu hoạch lúc trước đều thuộc về ta, sắp tới, thu hoạch được gì cũng đều do ta nắm giữ phân phối, như vậy thì ta mới yên tâm, dù sao ta cũng phải vận dụng lực lượng của mình để làm việc này.”
Bàn Hộc trầm tư, Tô Vũ cắn răng nói: “Có thể! Sư huynh đừng suy xét nữa! Đinh trưởng lão sợ chúng ta trở mặt, chúng ta cũng không muốn trở mặt với trưởng lão, địa phương quỷ quái này, nhiều bằng hữu tương đương nhiều con đường, nếu trở mặt thì kẻ tổn thất vẫn là chính mình!”
Bàn Hộc cũng hạ quyết tâm, “Được!”
Ba người đã quyết định, liền bắt đầu chờ đợi cơ hội, nhanh chóng bay đến một đại trạch viện, chờ đợi thời điểm Hà Đồ tái xuất thì sẽ xâm nhập vào trong, tàn sát toàn tộc.
Lúc này gần như tất cả Nhật Nguyệt cảnh đều đã chạy ra ngoài, chỉ còn vài Nhật Nguyệt ở lại canh giữ trong phủ đệ.
Rất nhiều thiên tài cũng ở trong phủ đệ, mang theo vô số bảo vật.
Kỳ thật Tô Vũ không thèm để ý đến bảo vật, hắn chỉ muốn thu thập tinh huyết và thi thể, dĩ nhiên hai người đồng hành của hắn lại không quá để ý mấy thứ này.
. . .
Trong lúc Tô Vũ đang chuẩn bị lợi dụng hai thanh đao Nhật Nguyệt bên cạnh lần cuối cùng.
Các nơi khác cũng đang không ngừng bùng nổ chiến đấu.
Mà kịch liệt nhất vẫn là khu vực bên chỗ Cung Vương phủ.
Cung Vương phủ tương tự cổ thành, nhưng cũng có điểm bất đồng.
Có thể giết người trong Cung Vương phủ.
Không ít người biết đến điểm này.
Bất quá giết người thì sẽ phải trả cái giá nhất định.
Đây cũng là quy tắc!
. . .
Cung Vương phủ.
Trong một thư viện.
Ma Đa Na nhíu mày bóp chết gia hỏa phiền phức trước mắt, kẻ này cho rằng mình không dám giết người hay sao?
Hắn bám đuôi gã đã lâu, gã đi đến đâu, hắn liền đi theo đến đó!
Thiên tài Thần tộc mở to hai mắt, đến chết cũng không ngờ được rằng Ma Đa Na sẽ giết mình, hắn chỉ nghĩ rằng đi theo Ma Đa Na thì sẽ gặp được nhiều chỗ tốt hơn thôi.
Bởi vì Ma Đa Na có khí vận hưng thịnh!
Hơn nữa nơi này hiếm khi xảy ra giết chóc, Thần vương chỉ nói với hắn rằng, nơi này không khác gì cổ thành.
Cho nên hắn cảm thấy giết người ở đây chính là muốn chết.
Kết quả, Ma Đa Na lại thẳng tay giết hắn!
Mang theo sự không cam lòng và kinh ngạc, gia hỏa Thần tộc đã bị Ma Đa Na đánh thành muôn mảnh, trong nháy mắt, một tôn Tử Linh Nhật Nguyệt xuất hiện, Ma Đa Na nhìn khắp nơi, bất đắc dĩ ném ra một tấm cổ thành lệnh từ trong nhẫn trữ vật, mở miệng nói: “Cho ngươi!”
Tử Linh kia đờ đẫn tiếp nhận cổ thành lệnh, nhưng không rời đi.
Ma Đa Na nhíu mày, “Lòng tham không đáy, người có kinh nghiệm đã nói rồi, giết Sơn Hải thì chỉ cần trả cổ thành lệnh vòng 18 là được!”
Tử Linh vẫn đờ đẫn, nhưng mơ hồ có vẻ bất mãn muốn ra tay.
Ma Đa Na thở dài, lại lấy ra một tấm cổ thành lệnh khác, “Cho ngươi, Tử Linh cũng tham lam thật!”
Lấy được cổ thành lệnh thứ hai xong, Tử Linh kia liền cất đi, sau đó nhanh chóng biến mất.
Ma Đa Na đá thi thể trên mặt đất qua một bên, lẩm bẩm: “Giết một tên rác rưởi như ngươi mà làm lãng phí hai tấm cổ thành lệnh của ta!”
Gia hỏa đáng chết!
Đúng vậy, cổ thành lệnh.
Đây là điểm khác biệt giữa Cung Vương phủ và cổ thành, có thể giết người tại đây, tiền đề là ngươi có đủ cổ thành lệnh, bởi vì Tử Linh nhận được cổ thành lệnh xong thì sẽ lập tức rời đi.
Cho nên cổ thành lệnh rất đáng giá.
Cổ thành lệnh cũng có trợ giúp khi đi qua thông đạo đặc thù, mà tác dụng lớn hơn là ở trong Cung Vương phủ, Tử Linh thu thập mấy thứ này, cho nên nếu giết Tử Linh, nhiều lúc sẽ có cổ thành lệnh rơi ra.
Có lẽ cổ thành lệnh sẽ có tác dụng gì đó với bọn chúng.
Tình huống cụ thể thì không ai biết được, bởi vì mọi người không phải Tử Linh.
Đánh chết gia hỏa phiền toái rồi đuổi Tử Linh đi xong, lúc này Ma Đa Na mới tiến lên một bước, lấy một quyển sách xám xịt ra.
Cung Vương phủ đã bị người tra xét quá nhiều lần.
Có điều dù đã bị tra xét nhiều như vậy, nhưng mỗi lần vẫn để lại một chút cặn cho kẻ tới sau.
Hiển nhiên, vận khí Ma Đa Na rất tốt.
Gã cầm quyển sách kia lật xem, chỉ là bút ký đơn giản thời đại thượng cổ, Ma Đa Na lại đọc rất hào hứng, nhìn một hồi, gấp sách lại, tùy tay ném tới một góc, chờ đợi người có duyên tiếp theo.
Mặc kệ thi thể trên mặt đất, Ma Đa Na đi ra khỏi thư viện, gã trầm tư, nhìn về phía hồ nước lớn nơi xa.
Bên kia chính là vị trí của Cửu Diệp Thiên Liên, tuy gã cảm thấy hứng thú, nhưng cũng biết hy vọng chính mình cướp được không lớn.
Gã để ý đến thông đạo Tử Linh bên kia hơn.
Sau khi gã đi ra, phía sau có thêm một tên ám vệ.
“Điện hạ, nơi đây nguy hiểm, nên rời xa Cửu Diệp Thiên Liên trì thì tốt hơn.”
Ma Đa Na bình thản đáp: “Đã biết!”
Đây là một vị chuẩn vô địch luôn đi theo bảo hộ gã, hoặc có thể nói là... giám thị gã.
Ma Đa Na đi ra bên ngoài, gã vừa tới tầng bảy thì đã bị giám thị, hoa mỹ thì nói là được bảo hộ, nhưng gã không thể không tới đây, nếu không thì gã thật sự chẳng có chút cơ hội nào.
Đi vài bước, Ma Đa Na bỗng nhiên dừng lại: “Ngươi nói xem, nếu chúng ta cướp lấy Cửu Diệp Thiên Liên, Ma Hoàng đại nhân có thể vớt một khối tương lai thân sau đó dùng Cửu Diệp Thiên Liên cường hóa, đạt tới cảnh giới như dĩ vãng, thậm chí là cường đại hơn không?”
Ám vệ âm thầm kia trầm mặc một hồi, rồi mở miệng: “Hẳn là có thể! Nhưng chúng ta rất khó đoạt được Cửu Diệp Thiên Liên. Dĩ nhiên nếu điện hạ thật sự có thể cướp được, vậy có lẽ Hoàng sẽ lựa chọn đúc lại tương lai thân!”
Ma Đa Na gật đầu, ám vệ lại nói: “Điện hạ đừng để bị người ngoài ảnh hưởng, ngoại giới muốn chia rẽ quan hệ giữa điện hạ và bệ hạ, Hoàng không định đúc điện hạ thành tương lai thân của ngài đâu.”
Ma Đa Na không nói gì, lẳng lặng đi về hướng khác, dọc đường đi, gã vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, “Ngươi đi theo ta, ta sẽ rất khó tìm được cơ duyên của mình. Cơ duyên cũng là nguy cơ. Không có nguy cơ thì không phải cơ duyên! Không gặp nguy hiểm thì lấy đâu ra cơ duyên đáng nói.”
“An toàn của điện hạ quan trọng hơn!”
Ma Đa Na không nói gì thêm, hiển nhiên vị này sẽ không chịu rời đi.
Có vẻ chỉ có thể trực tiếp giải quyết y, nếu không, dù gã làm bất cứ việc gì thì cũng không thể giấu được Ma Hoàng.
“Chuẩn vô địch...”
Ma Đa Na âm thầm tính toán, chắc chắn gã không thể tự tay giết được, nhưng chưa chắc không có cơ hội bẫy giết.
Vì sự an toàn của Ma Đa Na, lần này không chỉ Ma Hoàng, mà tiên tổ và sư tôn của gã cũng đều bỏ ra rất nhiều, tiên tổ gã là Ma Qua Ma vương, lão sư gã cũng là một vị Ma vương, nhưng bọn họ bất lực với tình cảnh của gã, hoặc là nói, đối với sự tồn vong của Thủy Ma tộc thì rõ ràng việc Ma Hoàng khôi phục càng quan trọng hơn.
Nếu không, hai vị Ma vương cùng phản đối thì sẽ có chút tác dụng.
Đang đi, bên tai Ma Đa Na bỗng truyền đến một thanh âm: “Ma Đa Na, ngươi cam tâm à?”