Không lâu sau, trong một phủ đệ cổ xưa của Ma tộc.
Ma Đa Na bỗng nhiên đi vào, một quyền đánh gãy xương một người, khiến đám người xung quanh sững sờ, Ma Đa Na làm sao vậy?
Thiên tài bị gã đánh gãy xương lộ vẻ nghẹn khuất, còn có chút hoảng sợ.
Ta đã làm gì ư?
Tuy rằng Ma Đa Na cường đại nhưng tính cách khá tốt, xưa nay không quá bá đạo, vì sao khi không hôm nay lại đánh mình?
Không phải là gã muốn giết mình chứ?
Ma Đa Na không nói gì, cũng không có tâm tư tra xét, vô địch còn không tra ra, gã có thể tra ra cái gì, gã tiện tay ném một kiện bảo vật xuống, bình thản nói: “Cho ngươi, thanh toán xong, lần sau đừng chắn đường!”
“...”
Thiên tài Ma tộc lộ vẻ câm nín, có điều nhìn bảo vật trên mặt đất, y lập tức quên đi oán hận vừa rồi, bởi vì đó là thứ cực tốt!
Là một viên Ma Thần quả!
Kiếm lời lớn rồi!
Ma Đa Na xoay người liền đi, không phải tên này.
Quanh đó, một vài Ma tộc đỏ mắt, lượn qua muốn chắn đường một chút, má nó, không ngờ chặn đường cũng được lợi, chỉ bị đánh một quyền mà thôi, ta cũng có thể chịu một quyền!
Hiện tại mọi người đều chịu đựng ở lại trong cổ trạch, không dám đi ra ngoài, quá buồn bực.
Ai ngờ ngồi im cho điện hạ đánh một cái lại nhận được bảo vật, đúng là việc ngon ăn.
. . .
Ma Đa Na tiếp tục tìm kiếm.
Bài trừ một đám.
Nhưng ngay khi gã cảm thấy mình sắp tìm ra, bất chợt, một tiếng cười to truyền đến.
“Muốn ngăn cản Hà Đồ ta ư? Không có cửa đâu!”
Oanh!
Nơi xa, tử khí dật tán, trời sụp đất nứt, lúc này, hai tôn Tử Linh quân chủ đồng thời lao lên, thanh âm Hà Đồ chấn động trời đất: “Chư vị quân chủ Tử Linh giới hãy tụ tập tại cửa thông đạo, chờ ta mở ra lối đi, áp chế pháp tắc thì chư vị hãy xông ra ngoài giết chóc tứ phương!”
“Rống!”
Lúc bấy giờ, tử khí từ trong Cung Vương phủ bắt đầu dật tán, phiêu đãng tứ phương.
Ở lối vào, Hà Đồ và ngốc ngốc vô cùng cường hãn giao chiến với 7 - 8 vị vô địch vạn tộc, đại lượng tử khí phun ra. Không chỉ tử khí, trên người Hà Đồ còn có máu đen bắn ra.
Bộ trưởng Thiên bộ quát: “Mau chóng tiêu trừ máu của y!”
Mấy vị vô địch dồn dập xuất động, nguyên khí bùng nổ thiêu đốt hư không, áp chế tử khí, xua tan máu Tử Linh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Tinh Vũ phủ đệ chấn động dữ dội.
Toàn bộ tầng bảy rung động kịch liệt!
Có người giận dữ hét: “Người đâu, đừng để bọn họ xâm nhập tầng bảy, mau lên!”
Trong nháy mắt lại có thêm 7 - 8 vị vô địch lao thẳng về phía bên kia!
Chấn động kịch liệt vừa rồi suýt nữa đã để Hà Đồ và ngốc ngốc lao ra khỏi vòng vây ở cửa thông đạo, một khi hai kẻ này chạy tới Cung Vương phủ, vậy sẽ rất phiền toái!
Hà Đồ tiếc nuối, có chút buồn bực, cũng có chút kinh hỉ, tươi cười để lại một câu: “Ta sẽ lại đến lần nữa!”
Y cười to, sau đó nhanh chóng cùng ngốc ngốc xé rách thông đạo chạy xuống tầng sáu.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong nháy mắt đại chiến bùng nổ, một tòa cổ trạch mở ra, một đám người đang run sợ chờ đợi kết quả đại chiến, bỗng nhiên thấy cánh cửa hé mở thì có người quát lớn: “Minh Linh, ngươi làm cái gì...”
Còn chưa dứt lời thì... Không còn thốt ra được lời nào nữa.
Ba Nhật Nguyệt đã tra xét tình huống rõ ràng, biết thực lực những kẻ bên trong như thế nào, vừa vào đã lập tức giết chóc, trong nháy mắt, mười mấy vị Minh tộc bị giết, không đến 10 giây, toàn bộ đại điện chỉ còn lại một vị Nhật Nguyệt Minh tộc đang đứng chết sững ở giữa phòng.
Kẻ mở cửa cũng đã bị Bàn Hộc thuận tay giết chết.
Sau khi thu thập thi thể, dọn dẹp chiến trường, ba người Tô Vũ nhanh chóng rút đi, sau khi cách một khoảng xa mới bóp chết vị Minh tộc kia, dấu hiệu Nhật Nguyệt ngã xuống liền xuất hiện.
Có điều không phải ở phương hướng cổ trạch nên không ai buồn để ý.
Hiện tại giết chóc đang diễn ra ở khắp nơi, một Nhật Nguyệt chết đi là chuyện quá đỗi bình thường.
. . .
Bàn Hộc và Thiên Đinh đều khẩn trương, ba người không hé răng, nhanh chóng trốn chạy. Không lâu sau, ba người tìm nơi vắng vẻ, nhanh chóng kiểm kê chiến lợi phẩm, Bàn Hộc nhìn một hồi, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, “Nhiều bảo vật thật! Lần này Minh tộc thu hoạch không nhỏ!”
Rất nhiều bảo vật!
Hiện tại đều là của bọn họ.
Tô Vũ thì không để ý đến bảo vật lắm, hắn âm thầm vui sướng vì hai kẻ này không để ý đến thi thể, thậm chí thi thể Nhật Nguyệt cũng không quan tâm, nhưng Tô Vũ thì rất để ý, hắn thích dọn dẹp chiến trường, nhặt xác, đó là chuyện kẻ yếu mới làm.
Thực lực hắn yếu nhất, làm việc này là bình thường.
Huống chi hai kẻ này sợ bị dùng máu truy tung, đuổi giết, nên mặc kệ thi thể, chỉ cần bảo vật, không quan tâm đến thứ gì khác, cho nên thi thể Minh tộc bị giết ban nãy đều nằm trong tay Tô Vũ.
Thiên Đinh cũng vui mừng, y nói: “Quả nhiên Hà Đồ vẫn không từ bỏ, còn muốn tấn công lên, ta cảm thấy y đang muốn thành lập thông đạo ở bên kia, lôi kéo Tử Linh quân chủ. Hiện tại vô địch đều hội tụ ở đó, không có thời gian quản chúng ta!”
Tâm tình hai người đều không tồi!
Tâm tình Tô Vũ cũng không tồi, hắn nhìn hai người, âm thầm suy tính xem có nên giết bọn họ bây giờ hay không?
Chuyện tấn công cổ trạch thì làm một lần là đủ, làm nhiều sẽ dễ bại lộ.
Huống chi còn là ba người!
Hắn đang nghĩ ngợi, thần văn chữ “Kiếp” bỗng nhiên nhảy lên, sắc mặt Tô Vũ khẽ biến, má nó, chuyện gì vậy?
Hắn rất muốn trốn chạy, nhưng lại lo lắng mình mà chạy, để lộ thân phận thì sẽ gặp phải phiền toái lớn hơn!
Bất quá không rời đi thì thần văn nhảy lên càng ngày càng lợi hại.
Tô Vũ ho nhẹ một tiếng, “Ta đi thăm dò xem có kẻ nào bám theo hay không.”
Hắn xoay người về phía vừa đi đến, Bàn Hộc và Thiên Đinh nhìn hắn một cái, vừa định nói chuyện thì bất chợt sắc mặt cả hai biến đổi, hư không đình trệ.
Bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Ngươi đối phó bọn họ, ta đối phó gia hỏa kia!”
“Điện hạ cẩn thận...”
“Không sao, nhanh chóng giải quyết bọn chúng, đừng để kẻ khác nhìn thấy!”
“Rõ!”
Sắc mặt hai người Bàn Hộc kịch biến, đó là chuẩn vô địch!
Đáng chết, có chuẩn vô địch theo dõi bọn họ.
Tô Vũ vừa rời khỏi đã nhanh chóng trốn chạy, hắn thầm mắng một tiếng, bảo sao có cảm giác nguy hiểm, hóa ra là có chuẩn vô địch theo dõi phía sau. May mà hắn chạy kịp.
Phía sau có người đang đuổi giết mình, Tô Vũ cảm ứng một chút, tên này quá yếu...
Vừa nghĩ vậy, bên tai đã vang lên thanh âm người nọ: “Cứ chạy đi, thoát khỏi gia hỏa kia trước, ta có việc tìm ngươi!”
Tô Vũ sửng sốt, Ma Đa Na.
Ngươi đang nói chuyện với ta sao?
Hắn nhanh chóng trốn chạy, thanh âm Ma Đa Na lại vang lên bên tai: “Tên kia giải quyết hai Nhật Nguyệt thất trọng cũng mất chút thời gian, không thể nhanh chóng đuổi theo đâu! Tìm một chỗ bẫy chết y, ngươi có làm được không? Hoặc là có thể nhờ ai đáng tin cậy không?”
“...”