Tô Vũ sửng sốt, truyền âm đáp: “Ma Đa Na, vì sao ngươi muốn giết chúng ta, chúng ta không oán không thù...”
Sau lưng hắn, tốc độ của Ma Đa Na rất nhanh, bất quá vẫn không đuổi kịp Tô Vũ, gã nhìn thoáng qua phía sau, một kết giới màu đen ngăn cản tất cả, vị chuẩn vô địch kia đang giết người.
Gã nhanh chóng truyền âm: “Thật sự có việc tìm ngươi thương lượng, là chuyện tốt, đôi bên cùng có lợi. Trừ ngươi ra thì những người khác không giúp được ta! Trên chiến trường Chư Thiên có người luôn đi theo ta nên ta không thể tìm ngươi được, hiện tại là cơ hội tốt nhất. Tô Vũ, giúp ta một lần đi, ngươi cũng được lợi, sẽ không hối hận đâu!”
“...”
Tô Vũ ngây ngẩn cả người, ta đệt!
Lần này ta thật sự không làm gì bại lộ!
Ta hành sự khiêm tốn, chẳng đáng chú ý chút nào, dù đi theo Bàn Hộc giết người thì cũng chỉ làm tiểu đệ chạy vặt.
Mọe nó.
Ta còn chưa gặp Ma Đa Na, cũng không làm gì gã, điệu thấp đến mức chẳng giống chính mình, vậy mà gã cũng có thể nhận ra sao?
“Đừng trì hoãn, thời gian cấp bách! Hoặc là ngươi đi trước, rồi chúng ta sẽ tìm nơi hội hợp, tại tầng này có thể dùng truyền âm phù đặc thù để liên hệ, ta cho ngươi kênh, ngươi nhớ là hội hợp ở đâu thì liên hệ ta! Tên kia là chuẩn vô địch cảnh đã bắt quá khứ thân, nếu muốn đối phó y thì ta có thể nghĩ cách đối phó quá khứ thân của y, ngươi nghĩ cách đối phó hiện tại thân là được.”
Tô Vũ sợ ngây người, cái quỷ gì?
“Ma Đa Na, ngươi hiểu lầm rồi...”
“Không hiểu lầm!”
Ma Đa Na nhanh chóng nói: “Ta tìm những người khác rồi, không phải ngươi thì là nữ nhân kia, ta chỉ chưa gặp nàng mà thôi, nhưng vừa rồi chưa gì ngươi đã chạy thoát trước, vậy chắc chắn ngươi là Tô Vũ! Bớt nói nhảm đi, ta thật sự có chuyện quan trọng, hơn nữa còn có lợi với ngươi, cứ vậy đi, ngươi chạy nhanh lên, tên kia sắp tới rồi!”
Tô Vũ ngây dại!
Hắn không hiểu, lần này hắn thật sự không bại lộ mà!
Má nó!
Vì sao?
Ta đẹp trai đến vậy à?
Đã ngụy trang như thế rồi mà ngươi còn nhận ra ta?
Vừa không cam lòng vừa buồn bực, Tô Vũ tức muốn hộc máu, hắn nhanh chóng gia tốc, lập tức rời đi, tốc độ nhanh hơn Nhật Nguyệt tam trọng tầm thường rất nhiều!
Phía sau, Ma Đa Na thấy vậy liền mỉm cười!
Quả nhiên chính là gia hỏa này.
Tốt lắm, tìm được hắn rồi.
“Tô Vũ, hy vọng ngươi có thể giải quyết phiền toái của ta.”
Ma Đa Na nói thầm, nhìn về phía sau, không lâu sau, ám vệ kia đã đuổi tới, trong tay cầm hai viên cầu, mở miệng hỏi: “Điện hạ, hắn chạy thoát rồi à?”
“Ừ!”
Ma Đa Na bình thản đáp: “Không sao cả, ta cố ý thả cho hắn chạy! Ta muốn giết Đạo Thành, hắn sẽ dụ Đạo Thành tới, ngươi có thể đối phó Thái Hòa không?”
“Có thể, nhưng... Động tĩnh sẽ không nhỏ, dù sao Thái Hòa cũng là Nhật Nguyệt cửu trọng!”
Ma Đa Na cười nhạt, “Có thể đối phó là được, thần văn của Đạo Thành có ích cho ta, ta muốn có được nó, vậy phải diệt trừ cánh chim của y trước!”
“Hết thảy đều nghe theo điện hạ!”
Ám vệ có chút nghi hoặc, vậy vì sao không trực tiếp đi đối phó Đạo Thành?
Thông qua Linh Hằng thì hữu dụng à?
Y cảm giác Ma Đa Na đang làm điều thừa!
Có điều gã đã nói vậy, thế thì kế tiếp y chỉ cần chuyên tâm đối phó Thái Hòa là được.
“Điện hạ, thần văn của Đạo Thành rất lợi hại sao?”
“Ngươi không hiểu, đến lúc đó ngươi sẽ biết!”
Thôi, y không được hỏi.
Kỳ thật trong lòng y vẫn cảm thấy Ma Đa Na đang chuyện bé xé ra to, Đạo vương đã bị đánh thành bộ dáng thảm hại kia rồi, huống chi Đạo Thành chỉ là Sơn Hải.
Chẳng có gì đáng để coi trọng!
. . .
“Bàn Hộc và Thiên Đinh bị cướp rồi!”
Tô Vũ đang trốn chạy, không nhịn được tức giận mắng, đó là của ta!
Má nó!
Ma Đa Na cướp đi hai khối thịt mỡ của ta, ta sẽ không để yên cho gã đâu.
“Tìm ta có việc gì nhỉ?”
Tô Vũ suy đoán xem Ma Đa Na tìm mình vì lí do gì.
Suy nghĩ một chút, chỉ có thể là việc có quan hệ đến Ma Hoàng, bằng không dù cha gã chết thì Ma Đa Na cũng sẽ không nhờ mình hỗ trợ.
“Cùng nhau đối phó Ma Hoàng?”
Xem trọng ta thật.
Ngươi mang theo một tên chuẩn vô địch, ngươi bảo ta và ngươi liên thủ xử lý y, ngươi nghĩ cái gì thế?
Ta là Lăng Vân, ngươi là Sơn Hải, hai kẻ chiến lực có bằng này mà đòi liên thủ giết chuẩn vô địch?
Tô Vũ ta đã cuồng, Ma Đa Na ngươi còn điên hơn!
“Ta có tư bản để làm loạn, 360 khiếu, thân thể 72 đúc, tu Chu Thiên chi pháp, phác họa mấy chục thần văn... Ma Đa Na ngươi tự tin như vậy là nhờ vào cái gì?”
Tô Vũ chửi thầm trong lòng.
Còn vấn đề Ma Đa Na hẹn hắn gặp mặt, Tô Vũ phải suy xét đã rồi mới tính, thật ra hắn không lo gã bẫy giết mình, gia hỏa này mang theo chuẩn vô địch mà còn chưa ra tay, vậy nên khả năng Ma Đa Na lợi dụng người ngoài giết mình không lớn.
Tuy là địch nhân nhưng đều là thiên tài, thế nên hắn có chút hiểu biết về tính cách của Ma Đa Na, dù sao đỉnh cấp thiên tài nào cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Trừ mấy lần đánh đám lão gia hỏa, còn giết những người khác thì hình như Tô Vũ chưa từng tìm người hỗ trợ, dù là giết mấy lão gia hỏa kia, ý tưởng ban đầu của hắn cũng đều là tự mình làm, rất ít khi nghĩ đến việc tìm người khác.
Trừ khi thật sự không có biện pháp, chẳng hạn như đám vô địch, Bán Hoàng, má nó, chênh lệch quá lớn, người ta thở một hơi cũng giết được ngươi, vậy thì phải giãy giụa thế nào?
Thầm nghĩ vậy, Tô Vũ lười nói thêm cái gì, sau đó hắn mở ra Văn Minh Chí, hấp thu tất cả thi thể trong nhẫn trữ vật. Về phần bảo vật đều nằm trong tay hai người Bàn Hộc bên kia, thôi, Tô Vũ cũng không quá để ý.
“Bàn Hộc bị giết... Ta đi tìm Đạo Thành thì liệu có thể lừa dối y một chút không đây?”
Tô Vũ thầm nghĩ.
Mặc kệ, cứ thử gặp cái đã!
Thái Hòa, Đạo Thành...
Đối phương là Nhật Nguyệt cửu trọng!
Bọn họ đang ở Cung Vương phủ.
Tinh Nguyệt đã tới đây nên hắn có thể mở Dương khiếu, nhưng làm vậy thì tử khí trên người hắn sẽ quá nhiều, dễ bại lộ, còn không có biện pháp tạm dừng Dương khiếu vận chuyển.
“Thái Hòa không dễ giết, dù ta mở Dương khiếu thì cũng chỉ có thực lực mới vào Nhật Nguyệt cửu trọng, ta không có tinh huyết vô địch, không thì đã có thể cắn nuốt tinh huyết để đánh bạo hắn ta!”
Tô Vũ thầm nghĩ, không được thì giết Đạo Thành trước rồi tính.
Cứ để mặc gia hỏa này sống sót thì về sau chắc chắn sẽ thành tai họa ngầm.
Tô Vũ không có tâm tư chơi trò bồi dưỡng đối thủ.
Chẳng có ý nghĩa gì!
Trò bồi dưỡng kẻ địch này hãy để mấy lão gia hỏa kia chơi đi, mấy lão ấy quá nhàn.
“Cung Vương phủ!”
Tô Vũ quyết định đi tới Cung Vương phủ!
Đến bây giờ phế vật Hà Đồ kia còn chưa lao lên được, quá vô dụng, quá rác rưởi, mất công mình giúp y chấn động tầng bảy, cũng không biết khi nào y mới có thể đánh lên.
Bây giờ tới đó thì hắn có thể thuận tiện đi thăm dò tình hình, nhìn xem Cửu Diệp Thiên Liên nở rộ tới đâu rồi.
Mang theo vô số ý niệm, Tô Vũ nhanh chóng bay về phía Cung Vương phủ.