Cung Vương phủ.
Một tòa vương phủ rất lớn, phòng ốc liên miên, đình viện san sát.
Năm xưa, đây là nơi ở của một tôn Nhân vương, dưới trướng có vô số tướng sĩ, vô số tướng quân hầu gia hầu lệnh.
Nói là vương phủ, trên thực tế, nơi đây là một cơ cấu công tác quy mô lớn.
Lúc bấy giờ, trong vương phủ, Đạo Thành và Thái Hòa hội hợp vài vị thiên tài và cường giả Tiên tộc, tất cả đi cùng nhau, cùng nhau tầm bảo.
Kẻ dám đến vương phủ, không phải thiên tài thì chính là cường giả.
Kẻ yếu thì không dám đến đây tìm chết.
Lúc này, Huyền Vô Cực cũng ở trong số đó, một đám người đang cường ngạnh mở ra một tiểu viện, mấy vị thiên tài phụ trách mở, cường giả đứng ngoài phụ trách bảo hộ.
Trước kia tiểu viện này từng bị mở ra, nhưng sau 10 năm, cấm chế sẽ tự khởi động.
Giờ phút này, thiên tài không cậy mạnh mở cửa, mà là dùng nhãn lực để tìm sơ hở, dùng cách nhẹ nhàng nhất để mở cấm chế.
Huyền Vô Cực thấy Đạo Thành tùy tay phá vỡ một tiết điểm, không khỏi tán thưởng: “Đạo Thành, phương pháp suy đoán của ngươi càng ngày càng tinh luyện!”
Gần đó cũng có vài vị thiên tài khác.
Những người này hầu như đều là thiên tài trên Liệp Thiên bảng.
Tính cả Đạo Thành và Huyền Vô Cực thì tổng cộng có 6 nam 2 nữ.
8 vị thiên tài Liệp Thiên bảng, đây còn là số người còn lại sau khi không ít kẻ đã chết, đám người Cổ Tru bị Tô Vũ giết cũng đều là thiên tài Liệp Thiên bảng, năm nay có hơn 40 vị thiên tài Tiên tộc nằm trong Liệp Thiên bảng tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, nhưng kẻ còn sống sót lại không đến 15 người.
Những người tinh nhuệ nhất đều đang ở đây.
Huyền Vô Cực và Đạo Thành là sự tồn tại trên Thiên bảng, 6 người khác, bốn vị Địa Bảng, hai vị Huyền bảng, Hoàng bảng thì không ai đến.
Thấy Đạo Thành nhẹ nhàng mở ra một chỗ tiết điểm, hai vị nữ tiên kia lộ ánh mắt sáng ngời, mang theo chút sùng bái, nhưng thật giả ra sao thì khó nói.
Nhưng hai vị nữ tiên đều biết, hiện tại mạch Đạo vương đang ở thời kỳ gian nan nhất, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết, huống chi Cửu Huyền đã chết, Đạo Thành bây giờ cũng không có đạo lữ.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa!
Dù mạch Đạo vương xui xẻo thế nào thì vẫn có một tôn Vĩnh Hằng thất đoạn đỉnh cấp, đây là sự thật.
Giờ phút này, một vị nữ tiên tóc trắng tươi cười nhìn về phía Đạo Thành, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mến mộ, “Phương pháp bặc tính của Đạo Thành ca càng ngày càng lợi hại, tìm cát tránh hung, biết cát hung, đoạn âm dương, định sinh tử... Đúng là không hổ chân truyền của Đạo vương đại nhân.”
Có người âm thầm cười nhạo, Đạo vương chân truyền ư?
Chính Đạo vương còn không tính được mình sẽ gặp xúi quẩy, tam thế thân bị đánh bạo kia kìa.
Phương pháp bặc tính không phải tiểu đạo.
Nhưng cũng không đến mức là đại đạo.
Tuy rằng lão Quy quá mạnh, Đạo vương không phán đoán được cũng là bình thường, nhưng quả thật là lần này ông ta mất mặt vô cùng, bị lão Quy đánh bạo tam thế thân, hiện tại vô cùng thảm hại, không biết tương lai có thể khôi phục hay không.
Bọn họ thầm nghĩ vậy, Đạo Thành chẳng để ý, y khẽ cười với nữ tiên tóc trắng ấy, nhìn về phía tiểu viện trước mặt, nhẹ giọng nói: “Tiểu viện này khá quan trọng, có thể là nơi hậu duệ Cung vương cư trú năm xưa.”
Nữ tiên tóc trắng vui vẻ trong lòng nhưng không lộ ra ngoài, nghe vậy liền cười nói: “Lão tổ nhà ta đã giới thiệu đơn giản cho ta, đây là Minh Tâm viện, là chỗ ở của hậu duệ Cung vương, nếu ghi chép là thật thì có thể đây là nơi gia gia Hà Đồ từng ở.”
Có người không biết, nghe thế liền kinh ngạc hỏi lại: “Ngân Nguyệt, Hà Đồ có quan hệ với Cung vương sao?”
Nữ tiên tóc trắng tỏ vẻ hiểu biết đáp: “Đúng vậy, đây là ghi chép từ triều tịch chi biến lần đầu tiên, vừa vặn trong nhà còn một ít tư liệu. Kỳ thật Hà Đồ là cháu năm đời của Cung vương, năm xưa phụ thân Hà Đồ du đãng chư thiên, khi đại biến xảy ra thì toàn bộ Cung Vương phủ ngã xuống, chỉ có phụ thân Hà Đồ tránh được một kiếp, nhưng phụ thân y tư chất hữu hạn, ngừng ở Nhật Nguyệt cửu trọng, chưa từng chứng đạo.”
“Từ thời kỳ thiếu niên Hà Đồ đã triển lộ thiên phú, nhưng lại dừng mãi ở Thiên Quân cảnh, tu luyện Thiên Quân mười mấy năm, khi đó, y chính là huyết mạch Nhân vương, mới năm đời mà thôi, huyết mạch nồng đậm, không có khả năng y không thể tiến vào Vạn Thạch Đằng Không... Hẳn là y đang tu luyện công pháp tuyệt thế nào đó...”
Tiên tử tóc trắng kể lại đơn giản, có một vài Nhật Nguyệt cũng không biết chuyện này.
Tuy thực lực bọn họ mạnh mẽ nhưng không có nghĩa là hiểu biết nhiều.
Đám thiên tài này phần lớn là hậu duệ vô địch, bởi vì gia học uyên thâm, biết rất nhiều, có kẻ còn có lão tổ là người từ thời kỳ triều tịch chi biến lần đầu tiên.
Bên phía Tiên tộc, trải qua chín lần triều tịch chi biến cũng đã chết không ít người, nhưng dẫu sao vẫn còn tốt hơn Nhân tộc, vẫn còn vài lão nhân còn sống, kể cả Thiên Cổ cũng là lão gia hỏa thượng cổ chân chính còn sống đến bây giờ.
Biết đây là tiểu viện của hậu duệ Cung vương, mọi người càng có hứng thú hơn.
Dù nơi đây đã bị tra xét không biết bao nhiêu lần thì hẳn vẫn sẽ để lọt cái gì đấy.
Những người này đang định tiếp tục, bỗng nhiên có người quát: “Ai?”
Một cường giả trừng mắt nhìn về một phía, trong mắt tràn đầy sát khí.
Nơi xa, bên ngoài một chỗ tường viện, Tô Vũ nơm nớp lo sợ, vẻ mặt thấp thỏm nhìn về phía này, sắc mặt vài vị cường giả Tiên tộc khẽ biến, bên kia, Đạo Thành cũng biến sắc, y nhìn về phía Tô Vũ.
Thái Hòa vội vàng truyền âm: “Sao ngươi lại tới đây?”
Tô Vũ im lặng, đứng cách xa không hề lại gần, lộ vẻ như một đứa trẻ đã làm sai, trốn ở đó không chịu tới.
Thái Hòa giận dữ, Đạo Thành thì hơi nhíu mày, y nhìn những người khác rồi nói: “Là sư huynh ta, để ta đi xem sao, có lẽ sư huynh tìm ta có việc.”
“Vậy ngươi đi đi.”
. . .
Đạo Thành và Thái Hòa cùng đi tới, Thái Hòa vừa gặp đã quát: “Bàn Hộc đâu? Ta đã bảo các ngươi đừng đến đây, sao ngươi lại đến?”
“Sư bá, đừng nói nữa.”
Đạo Thành ngăn hắn ta lại, y nhìn về phía Linh Hằng, cười hỏi: “Sư huynh, có việc gì sao?”
Tô Vũ cúi đầu, biểu tình muốn nói lại thôi.
Thái Hòa không thể chịu đựng được, “Có việc thì mau nói đi! Tính ngươi lúc nào cũng vậy, đến thời điểm mấu chốt thì dong dài mãi không xong, rốt cuộc là có chuyện gì?!”
Tô Vũ trông như sắp khóc, thấp giọng nói: “Cái kia... Ta... Ta thực xin lỗi. Điện hạ, Bàn Hộc sư huynh có khả năng... Ta không biết có phải đã chết hay không...”
“Cái gì?”
Thái Hòa biến sắc!
Đạo Thành cũng kinh ngạc, trầm giọng nói: “Sư huynh, ngươi đừng khẩn trương, nói rõ xem rốt cuộc là làm sao?”
Tô Vũ ngập ngừng chậm chạp đến nỗi khiến Đạo Thành tính tình vốn rất ôn hòa mà cũng muốn đánh người, sư huynh y đến thời khắc mấu chốt là cứ như vậy, không sửa được!
Quá phiền!
Khó trách Bàn Hộc đã tới Nhật Nguyệt thất trọng mà hắn vẫn là Nhật Nguyệt tam trọng.