Tô Vũ nói đứt quãng: “Ta... Chúng ta cùng đi, Bàn Hộc sư huynh nói... tầm bảo quá khó, nên chúng ta tìm Thiên Đinh trưởng lão của Liệp Thiên các để hợp tác. Sau đó, chúng ta... Chúng ta liền đi săn giết đám thiên tài tiểu tộc và cổ tộc.”
Chuyện này bình thường, hai người không thấy có gì lạ.
Tô Vũ tiếp tục kể: “Sau đó... tất cả đang rất tốt đẹp, ngay ban nãy, chúng ta mới kiếm lời lớn, bỗng nhiên... Bỗng nhiên gặp phiền toái, Bàn Hộc sư huynh và Thiên Đinh trưởng lão... hình như gặp chuyện không may rồi.”
“Hình như là sao?”
Tô Vũ lúng túng: “Cái kia... Ta quá sợ nên chạy trước, hai người bọn họ ở phía sau đụng phải một vị cường giả chuẩn vô địch, đúng vậy, cường giả chuẩn vô địch cảnh! Sau đó... ta liền cắm đầu trốn tới đây, ta không biết bọn họ đã chết hay chưa.”
“Chuẩn vô địch?”
Đạo Thành nhíu mày: “Biết là ai không?”
Tô Vũ cúi đầu, “Ta... Không biết, nhưng ta thấy một người...”
“Ai?”
Đạo Thành cũng sắp không nhịn được, sao ngươi không nói nhanh lên?
Ngươi mất thời gian quá!
Có biết không?
Tô Vũ nhỏ giọng đáp: “Ma Đa Na! Không biết có phải ta nhìn lầm hay không, khi ta chạy thì hình như Ma Đa Na có đuổi theo ta một lúc, nhưng sau đó... Gã không đuổi nữa, hình như cố ý thả cho ta chạy, ta không biết gã có theo dõi ta hay không, điện hạ, ta không biết phải làm gì, đành phải tới Cung Vương phủ tìm điện hạ, có lẽ hiện tại gã vẫn đang đi theo chúng ta.”
Đạo Thành biến sắc!
Ma Đa Na?
Vì sao Ma Đa Na lại giết Bàn Hộc và Thiên Đinh?
Thái Hòa không nhịn được thấp giọng mắng: “Thật to gan, gã dám giết Bàn Hộc!”
Tô Vũ vội nói: “Chắc không chết đâu, ta nhìn lại thì không có dị tượng Nhật Nguyệt rơi vỡ, có thể là bị bắt sống! Có phải gã muốn đàm phán với chúng ta không?”
Hắn nhìn về phía Thái Hòa, khẩn trương nói: “Sư bá... Lần này... không phải ta cố ý muốn chạy, nhưng ta cảm thấy... dù sao cũng phải có người sống sót báo tin cho điện hạ, ta không cố ý đâu, thật đấy, ta thật sự không muốn chạy đâu...”
Hắn cực kỳ sợ hãi!
Lâm chiến mà chạy, dù là chủng tộc nào thì cũng đều khó có thể dung thứ.
Thái Hòa đen mặt, Đạo Thành lại an ủi: “Không sao, sư huynh ở lại thì cũng chỉ có thể chịu chết, đối phương là chuẩn vô địch, sư huynh rời đi trước là lựa chọn sáng suốt.”
Sắc mặt Tô Vũ tái nhợt, cực kỳ xấu hổ, “Không phải, ta không được như điện hạ nói, nhưng ta thật sự không định từ bỏ Bàn Hộc sư huynh, bất quá khi đó ta thật sự không có biện pháp. Điện hạ, sư bá, không phải ta sợ chết, ta chỉ sợ điện hạ không biết tin tức, bị Ma Đa Na tính kế, thật đấy!”
Thái Hòa không biết nói gì hơn!
Ngươi còn chối cái gì, là vì ngươi sợ nên ngươi mới chạy!
Hắn ta cau mày, lười so đo với Linh Hằng, hiện tại mạch Đạo vương càng ngày càng ít người, trừng phạt Linh Hằng cũng vô dụng, huống chi kẻ địch là chuẩn vô địch, hắn ở lại cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Hai vị Nhật Nguyệt thất trọng đều bị bắt, đúng như Linh Hằng nói, hiện tại ít nhất là bọn họ đã biết tin tức.
Nếu không bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thái Hòa trừng mắt nhìn “Linh Hằng”, Nhật Nguyệt trong mắt luân chuyển, hắn ta nhìn ra nơi xa, bốn phía không người.
Thái Hòa cau mày hỏi Đạo Thành: “Điện hạ, Ma Đa Na muốn làm gì?”
Đạo Thành không đáp, tiếp tục xoay tròn thần văn trong tay.
Tô Vũ có chút tò mò, chơi gì đấy?
Hắn thường xuyên nhìn thấy gia hỏa này đùa nghịch thần văn.
Tính một chút, sắc mặt Đạo Thành bỗng nhiên trắng nhợt, thần văn trên tay nứt ra, y phun ra một ngụm máu tươi, trầm giọng nói: “Điềm xấu! Sư bá, không cần lo cho sư huynh, đây là mệnh! Sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ báo thù cho Bàn Hộc sư huynh, nhưng không phải hiện tại! Ma Đa Na không sống được bao lâu nữa đâu, không cần tranh chấp với hắn...”
Tô Vũ vội vàng gật đầu!
Sắc mặt Thái Hòa biến đổi, hắn ta trừng mắt liếc về phía “Linh Hằng”.
Biểu hiện của ngươi quá rõ ràng rồi đấy!
Tô Vũ bất đắc dĩ, cúi đầu: “Sư bá, gã có chuẩn vô địch chống lưng, chúng ta... trừ khi chúng ta có chuẩn vô địch, nhưng ai nguyện ý vì chúng ta mà đắc tội Ma Đa Na? Gã là người được Ma Hoàng coi trọng, là tương lai thân dự bị của lão. Sư bá, hiện tại có lẽ Ma vương đều đang nhìn chằm chằm gã, chúng ta mà đấu với gã thì dù là Huyền Hách Tiên vương cũng sẽ không ra mặt vì chúng ta.”
Tô Vũ lộ vẻ thành khẩn: “Sư bá, thôi bỏ đi, quan hệ giữa ta và Bàn Hộc sư huynh tuy rất tốt, nhưng... Điện hạ quan trọng hơn! Ngài mà xảy ra chuyện, vậy điện hạ làm sao bây giờ? Ta thì không sao, cũng nguyện ý đi chiến, có điều thực lực ta quá thấp kém...”
Thái Hòa đau đầu, “Được rồi, ngươi mà dám đi sao? Nếu ngươi dám thì đã không chạy thoát!”
Tô Vũ xấu hổ, “Sư bá, ta...”
“Câm miệng!”
Thái Hòa hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Đạo Thành, “Điện hạ, thật sự mặc kệ à?”
Đạo Thành trầm mặc một hồi rồi đáp: “Sư bá, không quản được! Có lẽ Bàn Hộc sư huynh còn chưa chết, nhưng... Chúng ta không quản được, không có biện pháp cứu viện.”
Tô Vũ vội nói: “Đúng rồi, có thể tìm Liệp Thiên các! Thiên Đinh cũng bị bắt!”
“Đừng mơ!”
Đạo Thành lắc đầu, “Bộ trưởng Thiên bộ đang bận canh giữ thông đạo, sẽ không liều mạng với Ma tộc chỉ vì một vị trưởng lão!”
Tô Vũ vô cùng tiếc nuối, nhưng trong lòng thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Thái Hòa thấy thái độ hắn như vậy thì càng giận sôi máu!
Thời khắc mấu chốt thì vô dụng!
Đương nhiên hắn ta cũng biết Linh Hằng sợ hãi, đối phương là chuẩn vô địch, sao có thể không sợ?
Nhưng gia hỏa này tính xấu không thay đổi, gặp nguy cơ sống chết trước mắt liền kinh hãi, lần này chạy trốn bỏ lại Bàn Hộc, lần sau gặp nguy cơ, hắn dám chiến sao?
Thật đau đầu!
Gia hỏa này không sao cả, nhưng Bàn Hộc lại xảy ra chuyện, khiến người ta không còn gì để nói.
Cuối cùng ba người đành phải quay về chỗ cũ.
Huyền Vô Cực thấy Đạo Thành vẫn bình tĩnh, Thái Hòa phẫn nộ, Linh Hằng lại luôn cúi đầu liền tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Nếu có phiền toái gì thì có thể nói với chúng ta, đều là người một nhà, đừng khách khí.”
Đạo Thành cười đáp: “Không có việc gì, chậm trễ thời gian của mọi người rồi.”
Vừa dứt lời, Tô Vũ lại vội vàng nói: “Huyền Vô Cực điện hạ, Ma Đa Na khiêu khích Tiên tộc ta, hắn giết Bàn Hộc sư huynh rồi!”
“...”
Đạo Thành nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ.
Vẻ mặt Tô Vũ lo lắng, truyền âm nói: “Điện hạ, cứ để bọn họ đi liều mạng cùng Ma Đa Na đi. Ta lo rằng Ma Đa Na sẽ nhìn chằm chằm chúng ta, chúng ta để đám người Huyền Vô Cực đi tìm Ma Đa Na chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
“...”
Đạo Thành cạn lời, ngươi nghĩ Huyền Vô Cực là tên ngốc à?
Hắn sẽ đi chắc?
Huyền Vô Cực vừa nghe đến tên Ma Đa Na liền có chút rén, cười gượng đáp: “Linh Hằng, Ma Đa Na và chúng ta không dính dáng gì đến nhau, có phải...”
Tô Vũ vội khẳng định: “Chắc chắn là Ma Đa Na, gã mang theo một vị chuẩn vô địch giết sư huynh ta! Còn phát ngôn bừa bãi, nói Tiên tộc đều là rác rưởi...”
Huyền Vô Cực đen mặt!
Có điều không phải là vì Ma Đa Na, mà là vì “Linh Hằng”.
Má nhà ngươi!
Ma Đa Na sẽ không nói mấy lời như vậy, ngươi bịa chuyện giỏi quá rồi đấy!
Tô Vũ mặc kệ, lớn tiếng nói: “Thật sự, gã mang theo chuẩn vô địch, mắng chửi chúng ta, nói Tiên tộc chúng ta đều là phế vật, không địch lại bọn họ, bất cứ Ma tộc nào cũng có thể đánh bạo chúng ta, đánh bạo Thiên bảng, đánh bạo mọi người...”
Mấy vị thiên tài khác không nhịn được, một thanh niên ngắt lời: “Linh Hằng tiền bối, không nên ăn nói bừa bãi!”
Tô Vũ cười thầm, nói bừa cái gì?
Ta nói đấy thì sao?
Để các ngươi đều biết là nói bậy nhưng không có chứng cứ, cũng không thể mặc kệ, đã nhục nhã các ngươi như vậy rồi, dù mọi người đều biết là nói bậy... Ít nhất cũng đến tìm Ma Đa Na chất vấn vài câu, bằng không, mặt mũi Tiên tộc mất sạch cả!