Trong một góc Cung Vương phủ.
Ma Đa Na phì cười.
Làm điều thừa!
Sao phải thêm một câu như vậy làm gì?
Ta biết năng lực làm việc của ngươi là tốt nhất mà, ta bảo ngươi nghĩ cách tìm người giết ám vệ, ngươi chỉ cần nửa giờ là tìm được, hơn nữa không chỉ có một vị chuẩn vô địch, mà còn 6 vị Nhật Nguyệt cửu trọng khác!
Quả nhiên, ta tìm ngươi là chính xác.
Người bình thường sẽ không thể tìm được nhiều người như vậy đến tính sổ với Ma Đa Na ta chỉ trong nửa giờ, Tô Vũ ngươi dù thay đổi bề ngoài thì cũng chẳng đổi được bản tính.
Ma Đa Na tươi cười, lên tiếng: “Chiến Khuê đại nhân hãy cẩn thận, Linh Hằng chạy thoát, có lẽ Đạo Thành sẽ mang Thái Hòa tìm tới, gặp Thái Hòa thì phải giết hắn!”
Phía sau, ám vệ như ẩn như hiện, mở miệng nói: “Tuy rằng mạch Đạo vương không quá mạnh, nhưng giết Thái Hòa thì... Ma tộc không đến mức xung đột cùng Tiên tộc.”
Ma Đa Na bình thản nói: “Tùy ngươi, ta muốn giết Đạo Thành, không ai ngăn cản được! Nếu Thái Hòa muốn giết ta, ta chắc chắn không địch lại, tự ngươi quyết định đi!”
“Điện hạ...”
Ám vệ có chút bất đắc dĩ, sau đó mở miệng: “Tuân lệnh điện hạ!”
Trong lòng thì thầm mắng!
Đồng thời cầu nguyện Đạo Thành đừng tới, khai chiến ở đây không phải chuyện tốt, không phải là không thể giết, nhưng mấu chốt là giết Thái Hòa xong, sau khi ra ngoài, khẳng định Đạo vương sẽ không bỏ qua.
Nhật Nguyệt cửu trọng đều là dòng chính!
Huống chi, Ma Đa Na còn muốn giết Đạo Thành, vậy càng phiền toái.
Đây là thiên tài Thiên bảng, tôn tử của Đạo vương, Đạo Thành chết thì đời nào Đạo vương sẽ để yên cho y.
Ma Đa Na không gọi thêm ai.
Không cần thiết!
Có thêm người, ám vệ không chết thì làm sao bây giờ?
Huống chi, Ma Đa Na gã không phải kẻ tham sống sợ chết, gọi thêm người sẽ khiến ám vệ hoài nghi, cứ như vậy là tốt nhất.
. . .
Ma Đa Na du đãng trong Cung Vương phủ, cũng không tránh người, không lâu sau, đám người Tô Vũ đã biết là Ma Đa Na đang ở Diễn Võ Đường.
Đó là một đại điện cực kỳ khổng lồ.
Năm xưa đây là nơi luyện tập của hậu duệ và quân dưới trướng Cung vương.
Hiện tại đã qua nhiều năm, nơi này bị khoắng sạch, không có thứ tốt gì, người lui tới cũng không nhiều lắm.
Kỳ thật Huyền Vô Cực chỉ tùy ý hỏi thăm, không ngờ lại dễ dàng biết được Ma Đa Na đang ở đâu làm hắn hết sức buồn bực. Thôi, đi nói chuyện cái đã.
Bàn Hộc được thả ra là tốt nhất, không thả thì uy hiếp vài câu coi như xong chuyện!
Ma Đa Na không phải loại người khuất phục chỉ vì vài lời uy hiếp, gã sẽ không thèm để ý.
Như vậy, coi như hắn đã ra mặt cho mạch Đạo vương xong!
Việc này coi như kết thúc, không thì chẳng lẽ lại muốn đánh nhau thật ư?
Đùa gì vậy!
Ai có thời gian rảnh rỗi ra mặt vì mạch Đạo vương chứ.
Huyền Vô Cực chưa từng có suy nghĩ để Đạo Thành bặc tính nguy cơ.
Nào ngờ Đạo Thành lại chủ động nói: “Để ta tính toán cát hung một phen!”
Tuy rằng Huyền Vô Cực cảm thấy không cần thiết, nhưng vẫn gật đầu, “Làm phiền Đạo Thành huynh!”
“Nên vậy, là ta làm phiền chư vị!”
Dứt lời, trong tay y liền xuất hiện một viên thần văn.
Thấy thế, Tô Vũ liền trộm vận dụng thần văn.
Chính là chữ “Kiếp” và chữ “Tĩnh”!
Hai thần văn này của hắn đều tiếp cận Nhật Nguyệt, mà thần văn của Đạo Thành cùng lắm cũng chỉ đến thế, để xem ai quấy nhiễu ai!
Thần văn chữ “Kiếp” có thể làm người ta có cảm giác tai vạ đến nơi, cũng có thể làm đối phương sinh ra cảm giác lệch lạc, suy yếu cảm giác nguy cơ.
Thần văn chữ “Tĩnh” thì càng không cần phải nói, Tô Vũ vẫn luôn dùng thần văn của lão già âm hiểm Đại Chu vương này, hiệu quả cực tốt!
Đạo Thành đang tính toán, lúc trước Tô Vũ không để ý, hiện tại hắn lại nhìn kỹ, hai thần văn nhanh chóng vận chuyển quấy nhiễu đối phương.
Lão tử không tin thần văn của Đạo Thành ngươi lợi hại hơn của ta.
Dù là đích truyền của Đạo vương thì sao?
Đạo vương mới Vĩnh Hằng thất đoạn, Đại Chu vương nghe nói đã là Vĩnh Hằng bát đoạn, thực tế có thể lão già âm hiểm này đã đến cửu đoạn, chẳng lẽ y không mạnh hơn Đạo vương chắc?
Thần văn chữ “Kiếp” còn là thần văn thiên sinh, chẳng lẽ cũng không bằng thần văn của ngươi?
Quả nhiên, Đạo Thành tính toán một lát, y hơi nhíu mày, y thấy có chút nguy cơ không rõ ràng, khác với kết quá lúc trước, chẳng lẽ lúc trước y đi một mình nên sẽ chết, nhưng hiện tại mọi người đi cùng nhau cho nên không có việc gì ư?
Y lại tính toán thêm một lần nữa, ở bên cạnh, Tô Vũ tiếp tục quấy nhiễu.
Lúc bấy giờ, ý chí lực của Tô Vũ nhanh chóng tiêu hao, cố gắng giảm bớt cảm giác nguy cơ của đối phương, một lát sau, Đạo Thành dần dần thả lỏng, nhẹ nhõm nói: “Không quá đáng ngại!”
Huyền Vô Cực tươi cười, “Ta biết là sẽ không sao mà! Thuật bặc tính của Đạo Thành huynh là tốt nhất, ngươi đã nói vậy thì sẽ không có vấn đề gì!”
Mấy người khác cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sắp phải đối mặt Ma Đa Na, ai nấy đều thấy khẩn trương.
Hiện tại Đạo Thành đã tính ra được kết quả an toàn, vậy thì vấn đề liền không lớn.
Đi thôi, đi làm hậu trường là được.
Đạo Thành hơi nhíu mày, đang nghĩ ngợi gì đó, bên tai lại vang lên thanh âm: “Điện hạ đừng đi, chúng ta tìm lý do rồi rời đi thôi, ta có chút bất an, đó là cảm ứng nguy cơ của Nhật Nguyệt, chưa chắc những người khác sẽ xảy ra vấn đề, nhưng ta cảm thấy ta... Tai vạ đến nơi!”
Đạo Thành bỗng nhìn hắn, thấy hắn mồ hôi đầy đầu thì kinh ngạc.
Linh Hằng... thật sự cảm ứng được nguy cơ ư?
Y lại bặc tính lần nữa, lần này là tính cho “Linh Hằng”.
Lúc này, Tô Vũ rõ ràng cảm nhận được đối phương đang bói cho chính mình, hắn nhanh chóng vận dụng thần văn chữ “Kiếp”, làm chính mình như đang bị “kiếp nạn” quấn thân.
Đạo Thành tính một hồi, biến sắc nhìn về phía đối phương, “Linh Hằng” thật sự có nguy cơ!
“Linh Hằng” sư huynh sẽ gặp nguy hiểm!
Nói vậy, vừa rồi mình tính ra quẻ có nguy cơ mơ hồ, hóa ra là nhằm vào sư huynh?
Y nhìn thoáng qua, thấy “Linh Hằng” mồ hôi đầy đầu thì hơi ngạc nhiên, chúng ta không sao cả, tại sao sư huynh lại xảy ra chuyện?
Chẳng lẽ... Ma Đa Na không nhằm vào chúng ta, mà là nhằm vào sư huynh?
Tình huống này là thế nào?!
Chính y không sao cả, không cần quá lo lắng, nói như vậy, sư huynh chính là mầm tai hoạ!
Y suy nghĩ trong lòng, nếu thế, sư huynh... nên chết đi thì hơn.
Nếu không, sư huynh còn sống, có khả năng mình sẽ bị theo dõi mãi!
Chẳng lẽ là vì Huyết Linh Chi?
Nghĩ vậy, y bỗng thấy mình đã đoán được đáp án.
Không sai, Ma tộc, Huyết Hỏa Ma tộc cực kỳ cần cái này.
Đạo Thành thầm nghĩ, khẽ nhíu mày, truyền âm nói: “Sư huynh không cần quá lo lắng, có lẽ ta đã hiểu được nguyên nhân. Nếu vậy sư huynh hãy giữ Huyết Linh Chi trên người, có khả năng Ma Đa Na muốn cái này, nếu gã đòi thì sư huynh hãy cho gã!”
Tô Vũ giãy giụa, truyền âm hỏi: “Cho gã?”
“Đúng vậy!”
Đạo Thành truyền âm: “Không còn bảo bối này thì có thể đoạt cái khác, giữ được mạng quan trọng hơn bảo vật!”
Y muốn giải quyết phiền toái này, cứ đưa quách cho Ma Đa Na cho xong!
Tô Vũ bất đắc dĩ, đành tiếp nhận Huyết Linh Chi thuộc về chính mình.
Trong lòng thì chửi thầm, gia hỏa này đã tính ra ta có nguy cơ cực lớn, vậy mà còn bảo ta đi, đồ vô nhân đạo!
“Xử lý ngươi cũng là báo thù cho Linh Hằng!”
Tô Vũ thầm nghĩ, không phải là ta muốn giết ngươi, ta đã nói là không muốn đi rồi, nhưng ngươi lại bắt ta phải đi... Đây là ngươi ép ta giết ngươi đấy!
Ngươi tự tìm đường chết thì ta cũng đành chịu.
Ta đã cho ngươi cơ hội rồi.
Ta đã thể hiện mình đang bị “kiếp nạn quấn thân”, cố ý cho ngươi xem, ngươi còn không buông tha cho ta, vậy ta phải làm sao đây?
Tô Vũ thở dài trong lòng, ta cũng bất đắc dĩ lắm chứ.
Sau đó, bọn họ nhanh chóng tới Diễn Võ Đường.