Rất nhanh, Tiên tộc đã tìm tới Diễn Võ Đường.
Điện phủ kia rất lớn, giờ phút này, cánh cửa đồng thau khổng lồ rộng mở.
Sâu trong đại điện, có thể nhìn thấy một bóng người đưa lưng về phía mọi người, dường như gã đang xem gì đó, trong lúc nhất thời, không ít thiên tài Tiên tộc nhìn bóng dáng Ma Đa Na đến nỗi thất thần.
Thiên tài đệ nhất chư thiên quả nhiên phong thái phi phàm!
Mà Tô Vũ thì chỉ muốn nói, đồ làm màu!
Mái tóc màu tím phất phơ của ngươi có đẹp bằng mái tóc đen tuyền, bạch y phiêu phiêu của ta không?
Nếu không phải thời điểm không thích hợp, không thì ta đã đọ sắc với ngươi rồi!
Đoàn người bước vào đại điện, cửa điện bỗng nhiên đóng lại!
Mấy người Huyền Vô Cực cả kinh, sau đó lập tức khôi phục trấn định, thiên tài gặp mặt, nhất định phải giữ mặt mũi, sợ cái gì!
Hộ đạo giả nói rằng đối phương chỉ có hai người.
Ma Đa Na và một vị chuẩn vô địch.
Chúng ta nhiều người như thế, sợ ngươi chắc?
Kẻ nên sợ phải là Ma Đa Na mới đúng.
Ngươi to gan thật, chúng ta có nhiều người như vậy mà ngươi cũng dám đóng cửa!
Trong đại điện, Ma Đa Na mỉm cười nhàn nhạt, không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Chờ ngươi đã lâu!”
Huyền Vô Cực cho rằng gã đang nói chuyện với mình, liền lên tiếng: “Ma Đa huynh, ta đã nghe nói chuyện lúc trước, lần này tới đây không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi rõ ràng xem Bàn Hộc đang ở đâu?”
Ma Đa Na xoay người, khẽ vung hai viên cầu trong tay, đoạn nói: “Đây này, một cái là Bàn Hộc, một cái là Thiên Đinh, ngươi muốn không?”
Gã tùy ý tung hứng hai viên cầu, tầm mắt nhìn về phía mọi người, Huyền Vô Cực vẫn cho rằng gã đang nói chuyện cùng mình.
Nhưng Tô Vũ biết... tên oắt con kia đang nói nói hắn!
Má nhà ngươi!
Thích khiêu khích ta đúng không?
Tô Vũ thầm mắng, cứ chờ đấy, sớm muộn gì ta cũng đấm chết ngươi!
Hắn cũng là kẻ tài cao gan lớn, biết Ma Đa Na đã đoán được thân phận của mình nhưng hắn vẫn cứ tới.
Chuẩn vô địch đúng không? Tô Vũ ta tuy không địch lại, nhưng cũng không sợ!
Có Tinh Nguyệt ở đây, ta mở Dương khiếu thì cũng có lực lượng Nhật Nguyệt cửu trọng!
Vận dụng thêm vài thủ đoạn khác, dù đánh không lại thì vẫn có thể chạy trốn.
Nếu không được thì ta sẽ gọi lão Chu chơi chết các ngươi!
Ai sợ ai?
Hắn muốn đánh cuộc một lần, thắng, ta sẽ hốt gọn đám thiên tài Tiên tộc, một lưới bắt hết!
Vậy thì lời lớn!
Đúng vậy, một lưới bắt hết!
Khi Tô Vũ nhìn thấy đám người Huyền Vô Cực, hắn đã có ý định như vậy, ta sẽ khiến toàn bộ thế hệ trẻ của Tiên tộc xong đời!
Huyền Vô Cực, Đạo Thành và cả mấy người khác, các ngươi hãy vào sách của ta nghỉ ngơi đi!
Lúc nói chuyện, người Ma Đa Na nhìn chính là Tô Vũ.
Còn Huyền Vô Cực... gã không thèm nhìn hắn.
Dù Huyền Vô Cực đã tiến vào Sơn Hải cửu trọng, còn gã mới là Sơn Hải nhất trọng thì trong mắt gã cũng không có người này.
So ra, Đạo Thành còn quan trọng hơn Huyền Vô Cực một chút.
Lúc bấy giờ, trong lòng Ma Đa Na có muôn vàn cảm xúc, gã đã nhìn ra dã tâm của Tô Vũ, hắn muốn hốt gọn hết đám Tiên tộc này!
Dã tâm thật lớn, thật to gan!
Ma Đa Na bỗng nhiên bật cười, lá gan như vậy, quyết đoán như vậy thì mới có thể giúp mình, nếu không, ai dám trêu chọc Ma Hoàng?
Vô địch cũng không dám!
Còn Tô Vũ, hắn dám!
Đúng vậy, Tô Vũ dám.
Ma Đa Na cần điều này.
Những người khác không đáng tin cậy, chỉ có yêu nghiệt không sợ gì cả như Tô Vũ thì mới có thể giúp mình.
Bởi vì hắn chính là kẻ điên!
Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một đường chỉ mảnh.
Tô Vũ là thiên tài và cũng là kẻ điên.
Mà thứ Ma Đa Na cần lúc này chính là chữ điên ấy.
Gã nhìn về phía mọi người trong đại điện, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đoạn nói: "Cửa đã đóng lại."
Đám người Huyền Vô Cực không khỏi nhíu mày.
Có ý gì?
Ma Đa Na cười khẽ, dạo bước đi tới phần cuối đại điện, ngồi lên bảo tọa rồi dùng tay đè chặt lan can, "Diễn Võ Đường chỉ phòng bên ngoài, không phòng bên trong, lan can này chính là chốt mở để mở ra cửa lớn!"
"Bằng không, nơi đây chỉ có một lối ra vào, đây là do Cung vương rèn đúc, vô địch hay thậm chí là Hợp Đạo thì cũng chưa chắc đã có thể phá!"
Một đám người lại nhíu mày, Huyền Vô Cực gượng cười nói: "Ma Đa huynh, Tiên Ma vốn cũng không xung đột quá lớn. Bàn Hộc có gì không đúng thì Ma Đa huynh cứ nói ra, nếu thật sự là Bàn Hộc sai, chúng ta có thể thương lượng mọi chuyện. . ."
Ma Đa Na mỉm cười, "Hắn không sai."
Huyền Vô Cực nhíu mày.
Hắn nhìn về phía Ma Đa Na, không biết rõ Ma Đa Na muốn làm cái gì.
Chẳng lẽ, còn muốn giết bọn họ hay sao?
Nói đùa!
Lực lượng của bọn họ cũng rất mạnh mẽ.
Bên trên bảo tọa, Ma Đa Na bình tĩnh cất tiếng: "Chiến Khuê đại nhân!"
Một vệt bóng đen hiển hiện, mà bên phía Tiên tộc, trước mặt Huyền Vô Cực cũng có một bóng trắng xuất hiện, đó là Hộ đạo giả của hắn.
Bóng trắng tỏ vẻ hờ hững nhìn về phía bóng đen, cười như gió nhẹ mây bay, "Chiến Khuê huynh, đã lâu không gặp."
Bóng đen cười thăm thẳm đáp: "Dương Hồ, ngươi không phải đối thủ của ta!"
Đúng vậy, Chiến Khuê rất mạnh.
Tối thiểu thì Hộ đạo giả Dương Hồ của Huyền Vô Cực không phải là đối thủ của gã.
Bất quá, Dương Hồ cũng không lo lắng, rất nhanh bên người hắn đã hiện ra mấy vị cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng.
Hắn nói: "Người trẻ tuổi dễ kích động. Chúng ta đều theo bọn họ mà tới, ngươi là Hộ Đạo giả cũng là người tự thân dạy dỗ chúng, không thể mọi chuyện đều nghe Ma Đa Na. Lần này chúng ta đến đây không hề có ý bức bách, chỉ là muốn biết rõ ngọn nguồn sự tình mà thôi."
Chiến Khuê còn chưa kịp mở miệng, trên bảo tọa, Ma Đa Na đã đạm mạc nói: "Sự tình rất đơn giản, ta muốn giết người! Giết ta thì sẽ mở được cửa đại điện, các ngươi mới có thể rời đi. Không cần lý do gì hết!"
"Giết không được thì các ngươi cứ chôn thây ở chỗ này đi!"
"Nơi này đã bị phong tỏa, dù là vô địch thì cũng không cách nào tiến vào, yên tâm đi!"
Huyền Vô Cực cạn lời, mẹ nó, sao lại đến mức phải liều mạng tranh đấu rồi?
Dương Hồ cau mày, khí tức dần dần cường đại lên, hắn lạnh lùng nói: "Ma Đa Na, ngươi có biết từ xưa đến nay thiên tài quá mức ương ngạnh đều chết rất thảm không? Mặc dù ngươi có thiên phú, nhưng thực lực cũng chỉ mới tới Sơn Hải. . ."
Ma Đa Na không để ý tới y mà là nhìn về phía Chiến Khuê, hờ hững nói: "Đại nhân còn chưa ra tay sao?"
Chiến Khuê nhíu mày, Ma Đa Na lạnh lùng nói tiếp: "Đại nhân không ra tay vậy thì hãy giết ta, mở ra cánh cửa này để bọn chúng rời đi!"
". . ."
Chiến Khuê muốn sụp đổ luôn rồi!
Mẹ nó!
Làm sao bây giờ?
Những kẻ đối diện không phải quả hồng mềm, ngươi nói đùa cái gì vậy, tuy rằng y mạnh hơn Dương Hồ một chút nhưng cũng không đại biểu đánh Dương Hồ xong còn có thể đánh những người khác, đối phương mà hợp lại thì y cũng khó địch nổi.
Đúng lúc đó, Dương Hồ truyền âm qua: "Ma Đa Na quá ương ngạnh, Chiến Khuê, ngươi và ta hãy theo tâm ý của gã mà giao chiến một trận, để cho người khác đi chế trụ Ma Đa Na, mở ra cánh cửa này xong chúng ta cùng rời đi!"
Dương Hồ thật sự một lời khó mà diễn tả hết cảm xúc lúc này.
Thôi được rồi, diễn một màn đi..
Hắn muốn giết người cũng không hề dễ dàng.
Đã như vậy, hắn liền vờ đối phó với Chiến Khuê, tùy ý để cho một vị Nhật Nguyệt bát cửu trọng chế phục Ma Đa Na, từ đó mở cửa rời đi!
Không so đo với tên bệnh tâm thần này được!
Chiến Khuê ngẫm nghĩ chốc lát cũng cảm thấy rất có lý.
Có thể thử!
Tức thì, y liền trầm giọng nói: "Tuân lệnh điện hạ!"