Trong lúc đám người Ma Đa Na đang giao chiến, thì bên chỗ Tô Vũ lại chỉ lo dồn dập lui tránh.
Tô Vũ xem như kẻ mạnh nhất ở đây.
Hắn chặt chẽ che chở cho Đạo Thành, đánh tan những dư ba từ cuộc chiến, vẻ mặt hắn hơi thay đổi, Huyền Vô Cực cũng biến sắc, truyền âm quát: "Linh Hằng, đi, thừa dịp gã đang chiến đấu thì lén mở cửa lớn ra, nhanh lên!"
Tô Vũ lại không thèm để ý, chỉ một mực che chở cho Đạo Thành, Đạo Thành cũng im lặng không nói gì, bởi vì hiện tại những người này đều đang chiến đấu ở gần khu vực bảo tọa bên kia.
Linh Hằng mà đi thì chắc chắn sẽ bị một bàn tay chụp chết.
Đổi thành Đạo Thành thì y cũng không đi.
Nhưng mắt thấy Ma Đa Na đã phát cuồng, trong hư không đều là nắm đấm của gã, đến nỗi đại điện đều bị nắm đấm chiếm cứ, thậm chí có nắm đấm còn hướng về phía bọn họ, Đạo Thành cũng cực kỳ bất đắc dĩ và lo lắng.
Chuyện gì thế này?
Y tưởng là kiếp nạn ứng trên thân sư huynh, kết quả lại không phải, Ma Đa Na vừa đến đã muốn giết người, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Đạo Thành còn đang nghĩ ngợi, Ma Đa Na chợt rống giận, thân thể gã đột nhiên to lên vô số lần, trong nháy mắt đã chiếm cứ đầy toàn bộ đại điện, bàn tay khổng lồ vung một chưởng bắt lấy Nhật Nguyệt bát trọng, ầm ầm một tiếng, cường giả Nhật Nguyệt bát trọng đã bị gã bóp chết tươi!
Gã tùy ý để ba người khác oanh kích gã một quyền, bóp nát tên Nhật Nguyệt bát trọng kia xong, trong tay liền xuất hiện một viên cầu biển ý chí. Gã cười ha hả, trực tiếp nuốt vào bụng!
"Các ngươi không giết ta thì ta sẽ giết sạch các ngươi!"
Giờ khắc này, ba vị Nhật Nguyệt cửu trọng đều hết sức căng thẳng, họ không còn tâm tư lưu thủ gì nữa, tất cả dồn dập gầm thét, đồng loạt sử dụng hết bản lĩnh của mình.
Đại chiến bạo phát trong chốc lát!
Ma Đa Na thật sự muốn giết người, đừng ôm hi vọng gã đang hù dọa, Nhật Nguyệt bát trọng còn bị gã đánh nổ rồi!
"Giết gã, nhanh, dù gã nuốt tinh huyết Ma Hoàng thì cũng chống đỡ không được bao lâu, giết gã đi!"
Trong hư không, Dương Hồ hét lớn!
Khốn kiếp!
Lại có thể để đối phương dễ dàng giết chết một vị Nhật Nguyệt bát trọng, hắn vừa nghĩ tới đó, Chiến Khuê đã tung một chưởng xuyên thấu hư không, thời gian như muốn đảo lưu, bỗng nhiên, Dương Hồ vừa mới chệch hướng bị y nắm trong tay, phập, bàn tay bén nhọn đâm xuyên qua bả vai hắn.
Dương Hồ biến sắc!
"Chiến Khuê, ngươi muốn giết ta sao?"
Dương Hồ kinh sợ!
Chiến Khuê không nói gì, rất rõ ràng, Ma Đa Na đã muốn liều mạng thì y nhất định phải ra tay, tốt nhất là giết chết Dương Hồ thì hết thảy đều dễ nói. Bằng không, y lo rằng sẽ xảy ra phiền toái lớn, một khi Ma Đa Na giết đám Huyền Vô Cực, không sớm thì muộn Dương Hồ cũng sẽ liều mạng!
"Ngươi đang tự tìm cái chết!"
Dương Hồ điên cuồng gầm lên, ngươi cho rằng hiện tại thân của ngươi thật sự có thể mạnh hơn ta ư?
Ầm!
Thời không trường hà hiện ra, quá khứ thân trong nháy mắt dung nhập vào cơ thể, sau một khắc Dương Hồ vung kiếm, một kiếm này chém ra lại không phải chém hiện tại thân mà là quá khứ thân của Chiến Khuê!
Sắc mặt Chiến Khuê cũng trở nên lạnh lẽo, lực khống chế thời gian của Dương Hồ quả nhiên cũng không thấp!
. . .
Đại chiến bùng nổ, mà lúc này Tô Vũ lại không tham chiến, hắn không ngừng đánh tan những dư ba ập tới rồi hô: "Các vị điện hạ hãy đến nơi hẻo lánh, nhanh lên, ta sẽ hộ đạo cho các vị!"
Đám Huyền Vô Cực tức giận nhìn hắn nhưng không nói thêm gì, chỉ dồn dập rút lui về phía cửa.
Huyền Vô Cực hừ một tiếng, nhìn về phía ba vị Nhật Nguyệt cửu trọng đang quyết chiến với Ma Đa Na, cắn răng nói: "Gã không chống đỡ được bao lâu, chẳng qua là dựa vào ngoại lực mà thôi. Lực lượng Ma Hoàng vô phương truyền tống vào, đó chỉ là lực lượng tinh huyết, hao hết thì gã tự nhiên sẽ không còn khí lực tái chiến!"
Ma Đa Na là Sơn Hải nhất trọng, hiện tại lại đè ép ba vị Nhật Nguyệt cửu trọng mà đánh, lực lượng giọt tinh huyết này của Ma Hoàng quả là mạnh đến khó tin.
Phải biết, đây không phải thiên phú tinh huyết.
Không phải cứ phục dụng tinh huyết Ma Hoàng thì sẽ có thể cung cấp cho ngươi lực lượng Hợp Đạo, đây chẳng qua là đang cưỡng ép cường hóa bản thân Ma Đa Na, đẩy gã đến cực hạn, gã mà chống đỡ được thì sẽ có thể phát huy ra cực hạn của gã!
Rõ ràng, Ma Đa Na chịu được, gã đã phát huy ra thực lực Nhật Nguyệt cửu trọng.
Chỉ từ một điểm này thì đã thấy gã mạnh hơn đám Huyền Vô Cực nhiều.
Bởi vì bọn họ kỳ thật đã từng tiếp thụ lực lượng truyền thừa, tại Nhân Cảnh, chiến lực cực hạn của họ đều quanh quẩn ở mức Nhật Nguyệt bát trọng, khi đó Tô Vũ còn từng giao thủ với bọn hắn một lần.
Trong lời Huyền Vô Cực có phần ghen ghét, bên cạnh đó còn có ý mỉa mai, "Lần này dù gã không chết, đi ra ngoài thì cũng chỉ có thể hóa thành một trong tam thân!"
Ma Đa Na đã hết đường lui!
Sau khi ra ngoài, có lẽ thế gian sẽ chẳng còn Ma Đa Na nữa, đây là lần liều mạng cuối cùng của gã.
Mà theo lời Huyền Vô Cực, đó chẳng qua là giãy giụa điên cuồng trước khi chết mà thôi!
Đạo Thành vẫn đang không ngừng thôi diễn, y ho khù khụ, huyết dịch dâng trào, nhưng trong lòng thì lại hết sức bất an.
Vì sao?
Vì sao lúc này vẫn còn an toàn?
Chẳng lẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào?
Hay là mấy người y thôi diễn có thực lực quá mạnh cho nên không hiển thị được kết quả?
Hoặc là thật sự bọn họ sẽ không sao cả ư?
Huyền Vô Cực thấy thế bèn hỏi: "Cát hung thế nào?"
"Đại cát!"
Đạo Thành cảm thấy cực kỳ cổ quái, đúng vậy, đại cát!
Đệch!
Đây là dấu hiệu đại cát?
Vì sao chứ?
Huyền Vô Cực cũng sửng sốt, rất nhanh y chợt hào hứng: "Có lẽ đúng thế thật đấy, nếu gã bại thì trong tay gã còn có không ít đồ tốt, đích thật là dấu hiệu đại cát!"
Do đó, hắn ta lại càng thêm chắc chắn!
Lần này không có mối nguy.
Đại cát!
Mà Đạo Thành không dám tin, y lại vụng trộm bói một quẻ về Tô Vũ, nhìn kỹ lại. . . vẫn là điềm dữ.
Nói như vậy, kẻ chết vẫn là sư huynh?
Hắn sẽ ở phía trước chặn mối nguy cho ta sao?
Sau mối nguy thì chính là thắng lợi?
Mà Tô Vũ đưa lưng về phía bọn họ thì khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Đại cát, đúng thế đấy!
Thuật bói toán thuật gà mờ, đừng làm xấu mặt nữa có được không?
Mạnh như Vạn Thiên Thánh cũng phải mượn dùng Thiên binh, hao phí trăm năm thọ nguyên để đi xem tương lai, vả lại cũng chỉ thấy được từng đoạn ngắn, không thể nhìn thấy rõ ràng. Một Đạo Thành với thực lực Sơn Hải cảnh cỏn con không tiêu hao thọ nguyên, không dựa vào Thiên binh, đơn thuần chỉ mấy viên thần văn bói toán mà cũng có thể tính ra kết cục tương lai thì ngươi thật sự là quá trâu bò rồi!
Ngàn tỉ loại khả năng, ngươi có thể thấy một trong số đó thì cũng quá giỏi!
Là Văn Minh sư, Tô Vũ không quá kiêng kị với thủ đoạn bói toán, đây cũng là một phần của Văn Minh sư mà thôi, Đạo Thành chơi cái này với hắn thì khác gì múa rìu qua mắt thợ!
Tô Vũ không quản đám người này nữa mà là nhìn về phía khu vực đang giao chiến.
Hắn khẽ nhíu mày!
Không dễ xử lý!
Hai vị chuẩn vô địch không lưỡng bại câu thương thì hắn ra tay cũng vô dụng. Dẫu hắn có mạnh hơn thì cũng không bắt được hai vị chuẩn vô địch.
Dù hắn có mở ra Dương khiếu rồi thôn phệ một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt cửu trọng thì cũng chỉ khiến thực lực của hắn đi đến Nhật Nguyệt cửu trọng đỉnh phong, hắn không có tinh huyết chuẩn vô địch, bằng không thì cũng có thể thử thôn phệ thứ này.
Cho nên hắn nhất định phải chờ hai vị chuẩn vô địch giết ra lửa thật, giết tới mức đôi bên cùng trọng thương thì mới có thể ra tay.
Còn về những tên Nhật Nguyệt cửu trọng khác thì hắn không quá để ý.
Mặc dù có không ít người nhưng hắn vẫn có thể giải quyết.