Oanh!
Lại là một tiếng vang thật lớn truyền ra, tóc tím của Ma Đa Na tung bay, bỗng nhiên trong tay gã xuất hiện một cây trường thương. Gã đâm ra một thương xuyên thủng thân thể một vị Nhật Nguyệt cửu trọng!
"Thiên binh!"
Thái Hòa gầm thét, Thiên binh thì cũng không kỳ quái, mấu chốt là Ma Đa Na am hiểu thương pháp sao?
Không phải gã am hiểu quyền pháp à?
Thiên binh là thương, Ma Đa Na khẳng định phải am hiểu, bằng không gã sẽ không thể sử dụng được Thiên binh!
Mà sau khi Ma Đa Na đâm một thương xuyên thủng một tên Nhật Nguyệt cửu trọng, ghì chặt đối phương bằng mũi thương thì vị Nhật Nguyệt cửu trọng đó nổi giận gầm lên một tiếng, gắng sức giãy giụa để tránh thoát. Đúng lúc ấy, bỗng nhiên trong mi tâm Ma Đa Na có một đóa hỏa diễm bắn mạnh ra!
Phừng một tiếng, ngọn lửa kia cực kỳ cường hãn, trong nháy mắt đã đốt tên Nhật Nguyệt cửu trọng này thành tro bụi, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt!
"Văn Minh sư!"
Lúc này, ở trên không, Chiến Khuê và Dương Hồ đồng thời kinh hô!
Văn Minh sư!
Chẳng những là Văn Minh sư mà còn là Văn Minh sư với chiến lực không hề yếu kém, Sơn Hải cửu trọng!
Điều đó không có khả năng!
Cảnh giới của Ma Đa Na là Sơn Hải nhất trọng, đây là điều trên Liệp Thiên bảng có ghi lại.
Rất nhanh, Chiến Khuê nghĩ tới điều gì đó, mà cả Tô Vũ cũng nghĩ ra, tất cả đều không khỏi ngạc nhiên.
Trần Vĩnh!
Đúng vậy, Trần Vĩnh.
Ma Đa Na giống như Trần Vĩnh, gã là Văn Minh sư, thế nhưng gã một mực kẹt tại Lăng Vân cửu trọng, có điều gã gần như đã hợp khiếu toàn bộ, duy chỉ có một khiếu cuối cùng là chưa hợp. Thế rồi sau khi tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, gã có thể hợp khiếu trong nháy mắt, một ngày bước vào Sơn Hải cửu trọng!
Mà giờ khắc này, tình huống đột ngột bùng phát khiến Nhật Nguyệt cửu trọng bình thường căn bản không sợ hỏa diễm nhưng vì đang bị trường thương đánh xuyên nên hỏa diễm mới có thể đốt thành trọng thương.
Ma Đa Na nhấc chân đạp xuống, ầm ầm một tiếng, thân thể tên kia lập tức chia năm xẻ bảy!
Một vị Nhật Nguyệt cửu trọng đã bị gã đánh nổ tan tành!
Mà Thái Hòa và một nữ tiên khác đều kinh hoàng, rút lui mấy bước, lúc này mới chỉ chiến đấu được một lúc thôi mà đã có hai người bị đánh nổ!
Ma Đa Na thì vẫn bình tĩnh như cũ.
Văn Minh sư Sơn Hải cửu trọng!
Gã còn cực kỳ cường hãn, không hề thua kém Nhật Nguyệt thông thường, thời khắc này Ma Đa Na đang triển lộ ra sức mạnh của gã với tất cả mọi người. Một mình gã giao đấu với bốn vị Nhật Nguyệt, không đến một phút đồng hồ đã đánh tan một vị Nhật Nguyệt bát trọng và một vị Nhật Nguyệt cửu trọng.
Thiếu đi hai người, thế cục triệt để thay đổi!
"AAA!!!"
Tiếng rống to vang vọng khắp đại điện, trong hư không, Dương Hồ vô cùng gấp gáp, hắn đâm một kiếm xuyên thủng thiên địa, chém bình bịch lên người Chiến Khuê. Cánh tay Chiến Khuê đứt gãy lại khôi phục ngay lập tức, sắc mặt y hơi tái đi, chớp mắt đã tung một quyền đập thẳng vào lồng ngực Dương Hồ.
Dương Hồ giận dữ hét: "Mấy vị điện hạ hãy hợp sức chém giết tam thế thân của Chiến Khuê, nhanh, những người khác áp chế quá khứ thân của y đi!"
Đừng thấy đám Huyền Vô Cực chỉ là Sơn Hải, ở thời khắc mấu chốt thì họ cũng có thủ đoạn áp đáy hòm.
Lời này vừa nói ra, đám Huyền Vô Cực cắn răng, dồn dập bùng nổ, khí tức của mỗi người đều vô cùng cường đại, có kẻ vận dụng tinh huyết Nhật Nguyệt cửu trọng, có kẻ vận dụng Thiên binh, có người thì dùng thần phù. . .
Thoáng một cái. . . Tô Vũ lại biến thành kẻ yếu nhất.
Tám vị thiên tài cũng biết bây giờ không phải lúc đùa giỡn, họ điên cuồng đánh về hướng Chiến Khuê hòng giết quá khứ thân của y.
Mà Chiến Khuê cũng hơi biến sắc, sốt ruột quát: "Điện hạ, mau giải quyết hai gia hỏa kia rồi tới giúp ta!"
Vốn y đã kéo lại ba vị Nhật Nguyệt cửu trọng, giờ lại thêm tám thiên tài nữa thì quá khứ thân của y liền gặp nguy hiểm. Ở tình huống bình thường quá khứ thân đều sẽ yếu hơn hiện tại thân, quá khứ của chuẩn vô địch thì tối đa cũng chỉ là Nhật Nguyệt cửu trọng đỉnh phong mà thôi.
Bởi vì một khắc trước khi thành chuẩn vô địch thì chính là Nhật Nguyệt cửu trọng đỉnh phong.
Đánh ba vị Nhật Nguyệt cửu trọng thì thôi đi, còn phải đánh thêm tám người nữa thì đó không phải là việc mà quá khứ thân của y có thể làm được, quá khứ thân của vô địch thì may ra!
Đúng lúc này, bên tai Tô Vũ vang lên giọng nói của Ma Đa Na: "Quá khứ thân của Chiến Khuê vừa chết, thực lực sẽ trượt xuống, trong lúc ta ngăn chặn Dương Hồ thì ngươi hãy giết hết tất cả mọi người!"
Đây không phải thương lượng mà là quyết định.
Đây chính là dự định của gã!
Mà Tô Vũ thì rất muốn chửi má nó!
Tam thế thân của Chiến Khuê ngã xuống thì cũng có thực lực Nhật Nguyệt cửu trọng đỉnh phong, cộng thêm đám Nhật Nguyệt cửu trọng khác, ngươi thế mà giao cho ta giết?
Ngươi quả là coi trọng ta quá rồi!
Sao không để ta chờ thêm chốc lát nữa?
Giọng Ma Đa Na lại vang lên: "Đêm dài lắm mộng, ngươi cho rằng còn có bao nhiêu thời gian cho chúng ta? Đến bây giờ ta vẫn không giết người, một khi có người chết ắt sẽ có Tử Linh cường hãn xuất hiện, cần phải có một lượng lớn cổ thành lệnh để đuổi Tử Linh. . . Ngươi có thì hiện tại cũng không dám lấy ra! Còn nữa, có lẽ vô địch sẽ đến rất nhanh. . . Chúng ta không có thời gian đâu!"
Tô Vũ phiền muộn!
Là ngươi không có thời gian thôi!
Hắn tính toán một thoáng rồi thở hắt ra, thôi được, ngươi cuốn lấy chuẩn vô địch, ta đối phó những Nhật Nguyệt cửu trọng còn lại. . . Độ khó rất lớn, thế nhưng hết sức kích thích, không phải sao?
Hình như rất lâu rồi ta không liều mạng tranh đấu thực thụ!
Ma Đa Na, tên cháu trai này có thể đối phó với chuẩn vô địch không?
Dương Hồ không dễ đối phó như vậy.
Tô Vũ lặng lẽ lui sang một bên, không ai có thời gian để ý đến hắn bởi vì hắn quá yếu.
Tám vị thiên tài và ba vị Nhật Nguyệt cửu trọng chỉ chốc lát đã áp chế được quá khứ thân của Chiến Khuê, mà Chiến Khuê cũng gấp vô cùng, liên tục gào lên: "Điện hạ, nhanh đi giúp ta!"
Ma Đa Na gầm lên một tiếng, quét ra một thương, thương ảnh bao trùm thiên địa, đánh cho hai vị Nhật Nguyệt cửu trọng bay ngược.
Xong xuôi, gã liền bay về hướng quá khứ thân của Chiến Khuê.
Dương Hồ giận dữ hét: "Ngăn gã lại! Nhanh, giết quá khứ thân của Chiến Khuê đi!"
Ầm ầm!
Đại chiến trở nên kịch liệt trong chớp mắt, hai người Thái Hòa hết sức điên cuồng, hắn ta quyết tâm đấu một trận với Ma Đa Na, không cho gã cơ hội đi cứu viện!
Ma Đa Na lại đánh cho hai người không ngừng thổ huyết, trường thương quét ngang, một đường bay về phía Chiến Khuê.
Mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, Chiến Khuê cũng nhẹ nhàng thở ra, hù chết ta rồi.
May mắn!
May mắn chiến lực của điện hạ cực kỳ cường hãn, đánh cho những người này căn bản không có cách nào ngăn cản.
Một lát sau, Ma Đa Na đã đánh tới, đám Huyền Vô Cực rất sợ hãi, nhưng không thể ngăn được bọn họ tụ hợp, sau một khắc, quá khứ thân của Chiến Khuê và Ma Đa Na đã tụ tập lại cùng một chỗ.
Chiến Khuê kịch liệt thở hổn hển, "May mà điện hạ đã tới. . ."
Quá nguy hiểm!
Lúc này quá khứ thân của y cũng đã chồng chất vết thương, còn tiếp tục đánh nữa thì y liền xong đời.
May mắn!
Y lại lần nữa vui mừng vì Ma Đa Na cực kỳ mạnh mẽ.
Ma Đa Na hờ hững nhìn về phía Chiến Khuê rồi nhìn lại những kẻ vây quanh mình, bỗng nhiên gã khẽ cười, phun ra từng chữ: "Các ngươi. . . Quá yếu!"
Mọi người không khỏi nhíu mày!
Chiến Khuê thì không thèm để ý Ma Đa Na nói thế nào, giờ phút này y đang cấp tốc khôi phục, bên cạnh, Ma Đa Na bất chợt lên tiếng: "Chiến Khuê đại nhân, cẩn thận một chút!"
"Ừ. . ."
Phốc!
Vừa nói xong, y trừng to hai mắt, choáng váng nhìn về phía Ma Đa Na.