Tinh Nguyệt lại biết động não rồi!
Đây là điều mà Tô Vũ không nghĩ tới, hắn còn lo lắng Tinh Nguyệt sẽ bị mình hút nhiều rồi suy yếu thực lực, sau đó bị Tử Linh khác đánh giết.
Cho nên khi Tô Vũ hấp thu kỳ thật vẫn mang theo một chút thấp thỏm.
Ta mà hút cho Tinh Nguyệt không còn khí lực, bị người khác giết thì ta sẽ rất phiền toái.
Không có Tinh Nguyệt, khi Dương khiếu mở ra dù cho hắn vẫn có thể chiến nhưng chiến lực lại không bền bỉ, chẳng mấy chốc sẽ bị chính mình hút chết, khi đó thì coi như tiêu đời!
Giờ phút này, chữ “Máu” của Tô Vũ đã chấn động không ngừng, một giọt tinh huyết dần dần thành hình.
Mà thực lực Chiến Khuê cũng có chút suy sụp.
Đương nhiên, thân thể Tô Vũ cũng đầy thương tích. . . Nhưng mà, hắn đang ăn củ sen!
"Đáng chết!"
Chiến Khuê nổi giận gầm lên một tiếng: "Các ngươi nhanh lên, khốn nạn, mau ra giết hắn!"
Y đã thụ thương, đến cảnh giới này thì y rất khó khôi phục.
Bảo vật lại không phải thứ mà ai cũng có, vì đổi gánh chịu vật nên gia sản của y đã sớm trống rỗng, nào có loại bảo vật cấp tốc khôi phục thân thể như Tô Vũ.
Tô Vũ thì ngược lại, hắn có rất nhiều!
Nhất là củ sen, thứ này dùng để khôi phục thân thể cực kỳ tốt.
Trước đó khi khai khiếu, hắn đã bị nổ thân vô số lần, có điều nhờ củ sen mà sau đó lại cấp tốc khôi phục.
Không có bảo vật này thì Tô Vũ cũng phải hao phí không ít thời gian mới có thể khôi phục.
Lúc này, Chiến Khuê đã tức đến nổ phổi!
Đệt!
Nào có ai trong lúc đại chiến lại điên cuồng ăn bảo vật khôi phục thân thể, việc này không hợp lý!
Tô Vũ lấy ở đâu ra nhiều bảo vật thế kia?
Y sắp tức điên lên rồi!
Tiếp tục như thế, Tô Vũ chưa hẳn có thể giết y, nhưng bây giờ y lại cảm nhận được thực lực của mình đã trượt xuống một chút.
Mà Tô Vũ lại vẫn tiếp tục lề mề kéo dài thời gian.
Hắn đang chờ, hắn cần tối thiểu hai giọt tinh huyết của Chiến Khuê.
Một giọt để mở ra sách họa, một giọt để thôn phệ.
Đánh đến bây giờ thì dĩ nhiên hắn cũng thụ thương không nhẹ, nhưng điều đó không trọng yếu, có tiền thì hắn sẽ khôi phục rất nhanh.
Hắn đang chờ đợi chữ “Máu” giúp hắn ngưng tụ hai giọt tinh huyết!
Hắn cần một chút thời gian, cần tiếp tục chế tạo thương thế cho đối phương, khiến đối phương đổ máu. Tối thiểu phải chảy ra một phần mười huyết dịch trong thân thể thì mới có thể chế tạo tinh huyết, dĩ nhiên, tinh huyết là thứ vĩnh viễn không có điểm dừng!
Ngươi không chết thì có thể một mực chế tạo, thế nhưng sẽ tổn thương căn cơ, hại thân thể.
Tỉ như lúc trước Hồng Đàm nuôi những Đại Yêu đó rồi một mực rút máu bán, kỳ thật đều đã khiến chúng bị tổn thương căn cơ, đến bây giờ thực lực của chúng đều không thể khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong, còn may là về sau chúng đã nương ké truyền thừa chi hỏa của Tô Vũ để giúp đỡ chữa trị mấy lần.
"Phá Sơn Hải!"
"Trấn Nhật Nguyệt!"
"Chiến vô địch!"
Giờ phút này, Tô Vũ hết tung quyền lại tung cước, vừa đá lại vừa ăn củ sen!
Phương thức chiến đấu này khiến những người khác nhìn mà muốn thổ huyết, kể cả Ma Đa Na bị đánh gần chết cũng rất muốn giơ ngón giữa với Tô Vũ, gã nhịn không được hô: "Cho ta một chút được không?"
Thương thế của gã thật sự rất nặng!
Hiện tại gã đã bị Dương Hồ kéo vào thời gian trường hà, ở nơi này Dương Hồ không ngừng quay ngược thời gian, trở về khoảnh khắc trước khi Ma Đa Na thôn phệ tinh huyết để giết gã!
Thời điểm đó Ma Đa Na rất yếu!
Mà cách bây giờ cũng không lâu lắm!
Bất quá chuẩn vô địch muốn khống chế thời gian vẫn rất khó khăn, Dương Hồ thử mấy lần đều không thành công, ngược lại hắn còn bị Ma Đa Na cầm thương đâm xuyên thân thể, tức giận đến nỗi Dương Hồ điên cuồng tấn công không ngừng!
Hắn chẳng còn muốn quay ngược thời gian nữa!
Thứ này vô địch dùng thì vẫn được, còn với hắn thì lại quá khó, nhất là khi nhằm vào Ma Đa Na mấy lần đều thất bại, ngược lại còn khiến cho nguyên khí của hắn tổn thương nặng nề, chỉ khi nào thật sự thành công, chuẩn vô địch giết Sơn Hải liền quá đơn giản!
Cuối cùng là chiến trường trong sách, lúc này đám người Huyền Vô Cực đều dồn dập bùng nổ toàn lực, đánh giết những bóng mờ kia.
Huyền Vô Cực lạnh lùng nói: "Tô Vũ, ngươi nhất định phải chết! Chỉ chốc lát nữa thôi chúng ta ắt giết được ngươi!"
Oanh!
Hắn ta đấm một quyền đánh nổ một đầu cự thú, 300 hư ảnh cự thú tới bây giờ đã bị giết hơn phân nửa.
Sắp rồi!
Kỳ thật trong lòng Huyền Vô Cực cũng hết sức kinh hãi, bảo vật của Tô Vũ thật là lợi hại.
Mà Thái Hòa thì vừa chém giết vừa điên cuồng truyền âm qua: "Điện hạ, chúng ta phải đoạt lấy thứ này. Quyển sách của hắn là vật gánh chịu đó! Không chỉ vậy, không gian này mạnh mẽ như thế nhất định là do Tô Vũ đã dung nhập nhiều vật gánh chịu!"
Đâu chỉ hắn ta nhìn ra, kỳ thật tất cả mọi người đều không khác mấy.
Đối với quyển sách này, ai ai cũng thèm nhỏ dãi.
Bán quyển sách này đi, thấp nhất thì cũng phải có giá của ba khối vật gánh chịu!
Bởi vì bản thân nó tối thiểu đã dung nhập hai khối!
Mẹ nó, quá thừa tiền!
Đồ điên Tô Vũ!
Khó trách đối đầu với một quyển sách thôi mà mấy vị Nhật Nguyệt như họ đều không thể đánh tan được, không ngờ nó đã dung nhập nhiều bảo vật đến vậy. Thứ đồ chơi này nếu như để vô địch nhìn thấy thì cũng phải tới đoạt.
Đạo Thành kinh hãi, y cũng đã nhìn ra điều Thái Hòa nói!
Nhưng mà lúc này, y không hề có tâm tư đoạt bảo, chỉ cấp tốc truyền âm: "Nhanh giết ra ngoài, giết Tô Vũ rồi thì cái gì cũng sẽ có!"
Thái Hòa cũng không quá gấp, "Hắn không phải đối thủ của Chiến Khuê, cho chúng ta thêm thời gian liền có thể giết ra ngoài, sau đó liên thủ giết hắn!"
"Ta không an lòng!"
Đang nói chuyện, bảy tám hư ảnh Nhật Nguyệt cự thú đã lao lên đánh tới chỗ họ, hai người vội vàng bắt đầu giết chóc, đám hư ảnh trong đây hết sức phiền toái, một số cự thú đã bị giết cho rớt cấp thành Sơn Hải mà vẫn còn đánh tới!
Phiền phức vô cùng!