Mà Tô Vũ vẫn còn đang kéo dài công việc.
Cũng không phải hắn muốn lề mề, chẳng qua là hắn cần thời gian để thu thập máu, tinh luyện giọt tinh huyết thứ hai.
Tốc độ đổ máu của Chiến Khuê quá chậm!
Đến tận lúc này, Chiến Khuê cũng mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, chiến đấu đến bây giờ, tuy rằng y đã suy yếu thế nhưng vẫn còn trong giới hạn chịu đựng, bất quá, y chợt nhận ra là mình đang mất quá nhiều máu.
Chiến đấu quá kịch liệt nên lúc trước y cũng không để ý.
Nhưng bây giờ thì y đã thấy hơi bất an.
"Tô Vũ, ngươi đang hấp thu máu của ta?" Y gầm lên một tiếng, đúng thế phải không?
Tô Vũ thấy y phát hiện thì cũng không nhiều lời, thần văn chữ “Máu” liền bùng nổ trong nháy mắt, bắt đầu trực tiếp rút máu từ vết thương của đối phương.
Chiến Khuê nổi giận gầm lên, đột nhiên y xé rách hư không, điên cuồng đánh về phía đầu Tô Vũ!
Oanh!
Lúc này đôi bên quả thực là vật lộn chân thật, trong nháy mắt hai người đã giao thủ trên ngàn chiêu, Tô Vũ mặc kệ mặt mọi thứ khác, hắn chỉ muốn hút máu, mẹ nó, hút cho ta!
Ầm ầm!
Tô Vũ bị Chiến Khuê tung một quyền đập bay, hắn phun ra ngụm máu, cấp tốc ăn củ sen, bên kia, Ma Đa Na lại rống to: "Cho ta mượn một ít. . ."
"Đồ đần độn, cho ngươi rồi bị cướp đi thì làm sao?"
Ma Đa Na im lặng!
Cũng phải!
Nói là nói như thế, nhưng Tô Vũ vẫn tốt bụng ném ra trên trăm hạt sen óng ánh sáng long lanh, đoạn quát: "Chiếm lấy mấy hạt đi, cấp tốc khôi phục!"
Ma Đa Na mừng rỡ, vội vã lao về hướng những hạt sen kia!
Mà Dương Hồ lại hừ lạnh một tiếng, xem thường ta à?
Đâu chỉ hắn mà Chiến Khuê thụ thương không nhẹ cũng kinh hỉ tức thì, bảo bối tốt!
Liếc mắt nhìn qua liền biết là thứ này có giá trị không nhỏ!
Có lẽ chúng cùng một thể với củ sen, khí tức đồng nguyên nên chuẩn vô địch vẫn có thể nhìn ra được.
Củ sen là chí bảo chữa thương, điểm này thì bọn hắn đã thấy rõ rõ ràng ràng!
Thân thể Tô Vũ mấy lần bị đánh tới phát nổ, ăn một miếng củ sen lại có thể khôi phục lập tức, chí bảo như thế mà để Tô Vũ ăn kiểu vậy thì quá lãng phí!
Nháy mắt, Chiến Khuê đã xé rách hư không, chộp tới hướng đám hạt sen kia.
Mà Ma Đa Na cũng bắt được mấy hạt, gã thấy vậy liền kinh hãi, "Ngươi ném lung tung làm gì!"
Tô Vũ tức giận mắng to: "Đệt, không phải ngươi muốn à? Mẹ nó, sao ngươi không có năng lực bắt lấy đi, ngươi muốn thì ích gì, đậu má!"
Tô Vũ tức đến nổ phổi!
Mà hơn trăm hạt sen thì chỉ bị Ma Đa Na chiếm lấy bốn năm hạt, Dương Hồ lại nhô ra khỏi thời gian trường hà, thoáng chốc đã cướp đi hơn phân nửa, sau đó tiếp tục kiềm chế Ma Đa Na. Phần còn lại thì Tô Vũ và Chiến Khuê cùng vội vàng cướp đoạt.
Tô Vũ lấy về hơn 10 hạt, còn lại chừng 30 hạt đều đã rơi vào tay Chiến Khuê.
Tô Vũ tức đến nỗi đỉnh đầu đều đang bốc khói!
"Ma Đa Na, đồ phế vật, ta đệt!"
Suýt tí nữa hắn đã tức đến nổ tung!
Chiến Khuê lại mặc kệ những thứ kia, y mất không ít máu, giờ phút này vui mừng quá đỗi nên cười ha ha nuốt sạch sẽ đám hạt sen rồi đắc ý cười to: "Tô Vũ, đa tạ đồ đần độn nhà ngươi!"
Bên kia, Dương Hồ cũng nuốt vào một nửa, vẻ mặt hắn hết sức vui vẻ.
Thứ này, nhìn sơ liền biết là bảo vật!
Chí bảo!
Họ đều không cần nghiệm chứng làm gì, bởi vì chúng có khí tức đồng nguyên với củ sen mà Tô Vũ ăn khi nãy, hiệu quả đã tận mắt thấy, còn sợ gì nữa sao?
Trong khi đó, Tô Vũ ở một bên lại không khỏi hừ lạnh.
Tô Vũ ta là đại lừa gạt đệ nhất vạn giới, thế mà các ngươi không nhớ à?
Quá khinh người!
Quá khi dễ người!
Tô Vũ này lừa các ngươi còn chưa đủ sao?
Về phần Ma Đa Na, gã cũng nuốt sạch số hạt sen bắt được, Tô Vũ cũng lười quản, chỉ có bốn năm hạt thì đại khái độc không chết được nhỉ?
Ma Đa Na không ăn quá nhiều mà!
Về chuyện Ma Đa không biết thứ này có độc thì cũng chẳng có quan hệ gì với Tô Vũ, độc chết thì coi như gã không may, nếu gã ăn bốn năm miếng liền chết thì Chiến Khuê và Dương Hồ đều sẽ toi ngay. Chút độc như vậy mà có thể hạ độc chết sạch thì Tô Vũ sẽ càng vui vẻ mà nhặt xác.
Lúc bấy giờ, Dương Hồ và Chiến Khuê, bao gồm cả Ma Đa Na đều không hề nghĩ tới chuyện Tô Vũ muốn hạ độc chết bọn họ!
Dù sao Ma Đa Na và Tô Vũ bây giờ đang ở cùng một phe!
Ma Đa Na còn ăn thì họ cần gì phải lo lắng?
Chiến Khuê ăn một lần được nhiều hạt sen như vậy thì vui vẻ cười ha hả, y cảm nhận được một cỗ lực lượng bàng bạc bốc lên ở trong người, thương thế của y sẽ nhanh chóng khôi phục, vừa nghĩ tới đó bỗng nhiên sắc mặt y đại biến!
Phụt một tiếng!
Một ngụm máu đen phun ra ngoài, ngay sau đó hàng loạt khói đen ở trong cơ thể y bốc ra.
"Có. . . Có độc. . ."
Chiến Khuê ngây người, có độc!
Ngươi đưa đồ có độc cho Ma Đa Na ăn?
Bên kia, đỉnh đầu Ma Đa Na cũng bốc lên khói đen, gã cũng ho ra máu, nhìn về phía Tô Vũ bằng vẻ mặt rung động, ngươi hạ độc ta!
Mà Dương Hồ ngoài việc ho ra máu thì khí tức còn rung chuyển, kể cả thời gian trường hà đều bị tách ra!
Tô Vũ quát: "Nhìn cái gì, nó cũng đâu có độc chết ngươi, nhanh áp chế tên kia! Hắn trúng độc nặng hơn ngươi nhiều!"
Ma Đa Na không suy nghĩ gì thêm được nữa, gã cấp tốc đánh về phía Dương Hồ, nhưng trong lòng thì chợt thấy bi thương khó hiểu, ta đây quả thật là tranh ăn với hổ mà!
Tô Vũ độc ác, dù có độc chết bọn họ thì hắn cũng sẽ không chớp mắt nửa cái!
Thật tàn nhẫn!
Mà bây giờ Chiến Khuê đã bị hạt sen độc khiến cho dục sinh dục tử, bất quá độc tính của hạt sen này có vẻ như không quá mạnh, mấy chục hạt cũng chỉ khiến y chảy máu thất khiếu, khí tức rung chuyển, thân thể hư thối mà thôi. . .
Má nó!
Tô Vũ chửi bậy một tiếng, không ra sao cả, một hạt cùng lắm chỉ hạ độc chết một vị Nhật Nguyệt nhất trọng!
Mấy chục hạt thì cũng chỉ khiến thực lực của Chiến Khuê suy yếu ba thành mà thôi!
Rác rưởi!
Đương nhiên, thực lực Chiến Khuê tổn thất nặng nề, giờ phút này lại bị Tô Vũ nhào lên áp chế, đánh cho thừa sống thiếu chết, huyết dịch của y không ngừng phun ra ngoài.
Tô Vũ cảm thấy đối phó với tên ngớ ngẩn này có lẽ không cần chiến lực chuẩn vô địch gì cả!
Ngay bây giờ, ta liền có thể đánh chết đối phương!
Mà sau khi Chiến Khuê phun máu, thần văn chữ “Máu” của Tô Vũ lại càng hấp thu được nhiều huyết dịch, giọt tinh huyết thứ hai sắp được tạo thành.
Chiến Khuê gầm rống, gào thét, phẫn nộ!
Trong Văn Minh Chí, đám Nhật Nguyệt cửu trọng cũng căng thẳng, Chiến Khuê quá ngớ ngẩn!
Thôi được, vừa rồi tất cả mọi người đều không nghĩ nhiều.
Mẹ nó, ai mà nghĩ đến đồ vật thánh khiết kia lại là độc dược, giống hệt như tên hỗn đản Tô Vũ này vậy, thoạt nhìn đáng tin cậy nhưng trên thực tế lại xấu xa vô cùng, ngay cả việc Ma Đa Na có bị độc chết hay không thì hắn đều chẳng thèm để ý!
Uổng công mọi người còn cảm thấy Tô Vũ đối xử với Ma Đa Na thật tốt.
Chí bảo chữa thương mà hắn nói ném liền ném trăm hạt!
Không ngờ súc sinh ấy lại xấu xa đến thế.
Nếu như hạt sen đều bị Ma Đa Na cướp đi, chẳng phải Ma Đa Na sẽ bị độc chết ngay tại chỗ?
Thôi thôi. . . Tỉ mỉ nghĩ lại thì hình như Ma Đa Na cũng khó có thể làm được chuyện cướp đi toàn bộ.
Hỗn đản Tô Vũ trong lúc đại chiến còn có tâm tư tính toán chúng sinh, Văn Minh sư đều hư hỏng như vậy sao?