Cung Vương phủ rung lắc dữ dội, lão Hách và “Vân Hạo” cùng nhau trốn chạy, chạy rất lâu mới trốn vào một căn nhà cổ, lão Hách nhìn lại không thấy còn một vị đồng tộc nào bên cạnh thì cũng không để ý, chỉ cho rằng đôi bên không chạy cùng một đường.
Y kinh hãi nói với “Vân Hạo”: "Thật đáng sợ!"
Tô Vũ cũng yên lặng gật đầu, thở phào một hơi rồi nói: "Đúng là đáng sợ, tầng bảy này không có cách nào ở lại thêm được nữa, ta cảm thấy quá nguy hiểm!"
Sau đó hắn lại hùng hùng hổ hổ nói: "Những người ở đằng sau còn chạy nhanh hơn cả chúng ta, vội vã đi tìm chết à?"
Lão Hách phẩy tay, "Đừng có nói nữa, mọi người chạy đi rồi thì cũng tốt, miễn gây thêm phiền toái!"
Tô Vũ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Kẻ có điểm bảng hẳn là chết hết rồi.
Đương nhiên, những vị vô địch hay chuẩn vô địch có thể cũng có thứ này, thế nhưng không sao hết, các ngươi không có nhiều bằng ta. Ta có mấy trăm phần điểm bảng lận, gửi tin tức đi sẽ bao trùm hết các ngươi!
Bên ngoài chưa chắc đã nhận được tất cả mọi tin tức.
Ta có mấy trăm dụng cụ để truyền tin ra ngoài, các ngươi còn dám so với ta?
Có thể nhanh bằng ta à?
Bây giờ xảy ra chấn động là do tên Lam Thiên biến thái làm ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng những lúc khác còn không phải do ta quyết định sao?
Về phần mới vừa tiêu hao một giọt tinh huyết chuẩn vô địch, thôi kệ, tiêu hao thì cứ tiêu đi.
6 giọt hay 5 giọt cũng không khác biệt nhiều lắm.
. . .
Ở bên ngoài lúc này.
Mọi người lại biến sắc.
Trên Liệp Thiên bảng hiện ra rất nhiều tin tức.
Tô Vũ gửi đi vô số tin, rất nhiều tin đều đã hiện ra, xen kẽ trong đó còn có vài tin tức mà một số người khác may mắn gửi ra được, nội dung không quá khác biệt so với những gì Tô Vũ cố ý gửi, bởi vì đó chính là cảnh tượng mà bọn họ thật sự đang chứng kiến.
"Hà Đồ đến rồi!"
"Cánh cửa Tử Linh đang chấn động!"
"Ma Đa Na giết người. . ."
"Lam Thiên nổi điên rồi!"
". . ."
Từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ tin tức nào liên quan tới Tô Vũ, ba người Ma Đa Na, Hà Đồ, Lam Thiên đã trở thành nhân vật chính.
Bên phía Tiên tộc, Đạo vương âm lãnh nhìn về phía Ma tộc, mà ở bên phía Ma tộc, Ma Qua chỉ nhíu mày, lạnh lùng gạt đi: "Tin tức quá lộn xộn, không thể coi là thật!"
Không có ai lên tiếng.
Hiện tại mọi người đều đã biết hóa ra là do Ma Đa Na giết người, biết được Chiến Khuê đã chết. Tiên tộc tuy ôm rất nhiều hoài nghi nhưng lại không có chứng cứ gì.
Mà bây giờ bên trong Tinh Vũ phủ đệ lại có rất nhiều tin truyền ra nói rằng người là do Ma Đa Na giết.
Về phần Lam Thiên nổi điên. . . Chuyện này không ai nói rõ nguyên nhân, cũng không có biện pháp nói, điều này không dễ nói tỉ mỉ, chỉ có thể ngắn gọn phát ra tin tức rằng Lam Thiên điên rồi, y đang giết người khắp nơi!
Người ở bên ngoài vẫn phải chứng kiến cảnh tượng các lối đi tiếp tục đứt gãy.
Tô Vũ giết người, Lam Thiên cũng đang giết người, số ít vạn tộc cũng đang giết người.
Chỉ trong chút ít thời gian như vậy lại đổ sụp trên trăm lối đi.
Bên trong chỉ còn lại không tới 1500 người.
Hiện tại mới chỉ kết thúc ngày thứ sáu.
Sáu ngày mà đã chết hơn hai ngàn người.
Chuẩn vô địch cũng đã chết ba vị!
Mọi người đều yên lặng, có kẻ thống khổ, có người phẫn hận!
Lúc này đây chuyến tầm bảo bên trong Tinh Vũ phủ đệ còn phải tiếp tục bao lâu?
Mới chỉ sáu ngày thôi, đối với rất nhiều cường giả mà nói chẳng qua chỉ nhanh như cái chớp mắt, nhưng lần chớp mắt này đã chết hết hơn phân nửa rồi.
Có người mỏi mệt nói: "Liệp Thiên các có biện pháp để người ta trở về trước thời hạn không? Không về nữa thì sẽ chết sạch mất!"
Sáu ngày, trung bình một ngày chết ba đến bốn trăm người.
Đây cũng đâu phải tôm cá nhãi nhép!
Đây đều là nhóm người tinh nhuệ nhất của các tộc!
Trong Liệp Thiên các, vị thư sinh chậm rãi cất tiếng: "Không thể, đến hết thời gian mới có thể trở về, đương nhiên cũng có trường hợp đặc thù. Những năm qua, ở ba tầng dưới đã từng xuất hiện một vài cổng truyền tống đặc biệt, đại khái là sau nửa tháng sẽ xuất hiện cửa truyền tống đưa người rời đi. Nhưng các ngươi cảm thấy là bây giờ còn có người sẽ về được sao?"
Nói nhảm, đương nhiên là không rồi!
Một đám người không nói gì.
Đúng vậy, thật ra có thể rời khỏi Tinh Vũ phủ đệ trước thời hạn, một tháng là thời gian dài nhất, đây cũng là điều mà có người từng nói với Tô Vũ, bất quá hầu như chẳng mấy ai có thể về trước khi Tinh Vũ phủ đệ đóng lại.
"Vậy cứ đứng nhìn như vậy sao?"
"Tin tức bên trong truyền ra rằng cánh cửa Tử Linh đang chấn động, Hà Đồ không chỉ tới một mình, hơn nữa còn có một vị Tử Linh quân chủ cũng vô cùng cường đại đang cưỡng ép đột phá, tiếp tục như thế, một khi Tử Linh lên tới tầng bảy thì có lẽ lần này thật sự sẽ có Vĩnh Hằng chết!"
"Lẽ nào đúng như Mệnh Hoàng nói, mười không còn một?"
"Mệnh Hoàng nói mười không còn một tức là còn chừng ba bốn trăm, nhưng đừng quên vị Phệ Thần cổ tộc kia đã nói như nào..."
Thoáng cái, trái tim một số người đột ngột cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm đá.
Lời mà Bánh Bao Đậu nói không thể coi là thực.
Thế nhưng thế cục hiện tại đã tử thương hơn phân nửa, có thể không coi là thật được sao?
Một số gia hỏa mà mọi người cảm thấy không thể chết được cũng đều đã chết hết, mẹ nó, đừng nói là chỉ còn sống mỗi 10 vị thật chứ?
Mà giờ khắc này, thanh âm của Thiên Cổ lại lần nữa truyền đến: "Giám Thiên Hầu, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ thì Liệp Thiên các có thể dẫn người lên tầng tám tị nạn được không?"
Lời này vừa nói ra, không ít người tỏ ra hơi khác thường.
Mà vị thư sinh chỉ nhàn nhạt đáp: "Cần gì phải hỏi ta! Đến lúc đó các tộc đều sẽ có thủ đoạn riêng thôi, ta không tin các tộc không có chuẩn bị gì. Tiến vào tầng tám tị nạn không phải là việc chỉ Liệp Thiên các mới có thể làm được, chẳng phải sao?"
Chỉ cần có thân phận thượng cổ là được!
Người bên trong Tinh Vũ phủ đệ hiện tại tuy không có ai là lão quái đã sống từ thời đại thượng cổ, thế nhưng một vài đại nhân vật thời thượng cổ vẫn có năng lực tiến hành sắc phong.
Ở thời đại xưa kia, Thiên Cổ không tính là đại nhân vật, thế nhưng lão là một trong những thiên tài ở thời đại đó, vậy nên có không ít người nhớ kỹ lão, biết rõ lão.
Một số người trong đó cũng có quan hệ mật thiết với kẻ từng sống ở thời đại thượng cổ, chẳng hạn như bộ trưởng Thiên bộ hay Huyết Hỏa Ma vương, cho nên cũng chẳng lo không có cách.
Dĩ nhiên thân phận này không phải cứ cho một tấm thẻ bài là được.
Sắc phong kỳ thật có chút phức tạp, sẽ bị quy tắc ghi chép lại.
Mà Tô Vũ đã có thể coi như một trường hợp được sắc phong đàng hoàng.
Thành chủ cổ thành, nhất là đứng đầu Hồng Mông cổ thành cũng tương đương với sắc phong tướng quân, chỉ là bây giờ đã được lão Quy nhường vị trí cho Tô Vũ.
Thiên Cổ cũng không nhiều lời, lão nói: "Cũng hy vọng là tại thời khắc nguy hiểm, bọn họ có thể thuận lợi rút lui khỏi bảy tầng, tiến vào tầng tám."
"Tầng tám cũng không phải nơi an toàn!"
Giám Thiên Hầu thản nhiên nói: "Hiện tại không rõ tình huống tầng tám như thế nào, huống chi người có thể lên được cũng không nhiều lắm, trừ phi từ bỏ những người khác, bằng không thì đám người kia cũng không lên trên được được. Nếu không phải là Hầu thì một người chỉ có thể mang theo hai vị tùy tùng đã là cực hạn rồi!"
Đến lúc ấy, chỉ sợ thật sự là còn sống không đến 10 người!
Bên ngoài lại lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Chỉ có thể yên lặng đứng nhìn!
Chuyện này không còn cách nào khác, chư vị vô địch cũng cảm thấy vô cùng biệt khuất, trơ mắt nhìn lối đi của đám hậu duệ thay nhau sụp đổ, nhìn cấp dưới lần lượt vẫn lạc mà chẳng có cách nào.