Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2176 - Chương 2176: Quấy Nhiễu Tin Tức

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2176: Quấy Nhiễu Tin Tức
 

Ầm!

Tiếng nổ tung vang vọng toàn bộ tầng bảy.

Tiếng la khóc tà ác của Lam Thiên vẫn đang điên cuồng đánh thẳng vào biển ý chí tất cả mọi người.

Tiểu tộc, Cổ tộc không có có vô địch bảo hộ hay những kẻ thám hiểm một mình bên ngoài không có ai che chở đều nổ tung ngay lập tức!

Giờ khắc này không ngừng có người bạo liệt!

Toàn bộ tầng bảy bắt đầu rung chuyển!

Mà ở chỗ lối vào, Hà Đồ và Ngốc Ngốc lại nhân cơ hội lao lên tấn công, Hà Đồ cực kỳ đắc ý, lớn tiếng cười ha hả, "Trời cũng giúp ta!"

Ngay tức khắc, các vị vô địch dồn dập ra tay.

Có người oán trách nhìn về phía Ma tộc Ma vương, mẹ nhà ngươi!

Tự dưng khi không lại đi trêu chọc tên điên Lam Thiên làm gì!

Lam Thiên còn chưa hiện chân thân mà đã khiến tầng bảy rung chuyển, hiện tại thì hay rồi, Hà Đồ trùng kích, trong ngoài giáp công, phiền toái lớn đến rồi!

Không ai lo lắng cho Lam Thiên, lo lắng cũng vô dụng.

Thật sự tìm không được y!

Có vô địch đã giết trên trăm tên Lam Thiên, thế nhưng càng giết thì lại càng nhiều, càng giết trong hư không lại càng xuất hiện thêm vô số Lam Thiên, dường như giết mãi cũng không hết phân thân của tên điên ấy.

Lần đầu tiên mọi người mới có cảm giác khó khăn khi phải đối phó với một gia hỏa không phải vô địch!

Được rồi, có lẽ cũng không phải là người đầu tiên.

Vạn Thiên Thánh, Tô Vũ, những người này đều không hề dễ đối phó.

Nhân tộc càng ngày càng điên loạn.

Có lẽ bọn họ đều điên cuồng đến tột cùng cả rồi!

. . .

Cùng lúc đó.

Trong đình giữa hồ, trường đao cũng đang rung động, Hà Đồ lại tới rồi.

Mà giờ khắc này, mơ hồ như có một cánh cửa đang mở ra, phía sau có Tử Linh xuất hiện, bất quá trường đao kia tràn lan ra sóng gợn mạnh mẽ như thể đang uy hiếp những kẻ cả gan không tuân theo quy tắc, chỉ cần bước ra một bước liền giết chết đối phương!

Đằng sau thông đạo, có vị Tử Linh quân chủ hào hứng: "Nhanh, nhanh lên! Quy Nguyên đao cũng không làm gì được chúng ta! Phá nát cái đao này thì Tinh Vũ phủ đệ sẽ là của chúng ta!"

Từng tôn Tử Linh quân chủ hiện lên đằng sau cánh cửa trong suốt, Tô Vũ đã trông thấy được bóng dáng mờ mờ ảo ảo của Tinh Nguyệt.

Mà lúc này, trong toàn bộ Cung Vương phủ, có vẻ tử khí đã nồng đậm hơn một chút, rất nhiều người đều biến sắc, các vị chuẩn vô địch đang thủ vệ cũng tỏ ra bất an không tập trung.

Chết tiệt!

Đây là sắp đại loạn sao?

Có vị chuẩn vô địch quát: "Bất luận kẻ nào cũng không được đến gần nơi đây, người nào vi phạm giết không tha!"

. . .

Ngoài tiểu viện.

Tô Vũ cũng thấy tim đập thật nhanh, tiếp tục như thế coi chừng Lam Thiên sẽ khiến lão Chu triệt để thức tỉnh.

Hắn hoài nghi hiện tại mình mà hô thêm vài tiếng Thái Sơn phụ họa thì toàn bộ tầng bảy đều sẽ sụp đổ.

Hắn thử mở ra 360 khiếu huyệt, lại nghe được thanh âm của lão Chu đang hô hào thê thảm, ông ta cảm thấy mình rất ủy khuất, cực kỳ ủy khuất.

Ngươi ủy khuất cái gì chứ?

Tô Vũ cạn lời!

Thôi được rồi, bị người ta giết rồi lấy thân chế tạo thành binh khí, trên mông lại còn bị trồng hoa, quả thực là uất ức vô cùng, đổi thành bất kỳ người nào khác thì cũng đều thấy tủi thân.

Lúc này các vị vô địch du đãng trên không trung gần ao sen đều đã rời khỏi, có kẻ rời đi, có kẻ thì đuổi theo giết Lam Thiên.

Dù sao hiện tại cũng không ai vào hái hoa được, đợi mãi ở đây cũng vô dụng.

Giết Lam Thiên đã rồi hãy nói!

Có vẻ như hỗn đản này đã gây ra biến cố của tầng bảy.

Mà Tô Vũ thì trộm nhìn thoáng qua Liệp Thiên điểm bảng, lúc bấy giờ trên bảng hiện ra vô số lời nhắn, nội dung đại loại đều là: "Tình huống thế nào? Hà Đồ có trùng kích không?"

Tô Vũ nhanh chóng đáp lời: "Hà Đồ đến rồi!"

Hắn lại tiếp tục truyền tin từ điểm bảng thứ hai: "Ma Đa điên rồi, gã giết thiên tài của Tiên tộc. . ."

Điểm bảng thứ ba nối tiếp: "Tiên Ma tranh đấu!"

"Tầng bảy đại loạn!"

"Lam Thiên nổi điên!"

"Cứu mạng, ta sắp chết rồi. . ."

"Cứu, ta muốn rời đi!"

". . ."

Trong nháy mắt, Tô Vũ đã gửi đi tối thiểu trên trăm tin tức, mà giờ khắc này chung quanh hắn cũng có người lấy ra điểm bảng, thấy được lời nhắn của kẻ bên ngoài thì hưng phấn hô hào: "Bên ngoài biết chuyện rồi, đang nghĩ biện pháp giúp chúng ta!"

"Nói cái gì thế?"

"Mau trả lời đi!"

Liệp Thiên điểm bảng là thứ chỉ có thiên tài và cường giả mới được sở hữu.

Mà thiên tài thì đã bị Tô Vũ giết bảy phần, cường giả đều đang lo đại chiến, hiện tại chỉ có rất ít người đang truyền tin, trong khi đó Tô Vũ lại nắm giữ rất nhiều điểm bảng, hắn đã truyền vô số tin tức hỗn loạn ra ngoài.

Hắn muốn quấy nhiễu phán đoán của bọn họ.

Những người ở bên ngoài đâu biết được gì thì làm sao biết được ai có thể tin?

Hắn muốn kích động Tiên Ma đại chiến, đó mới là việc tốt nhất. Đáng tiếc đám lão già kia ai ai cũng như rùa rút đầu, xác suất đánh nhau sẽ không lớn.

Tô Vũ biết rõ những điều này, bất quá hiện tại hắn vẫn nhìn chung quanh, dò xét những gia hỏa có điểm bảng.

Rất nhanh, hắn đã nhớ kỹ bảy tám người.

Rất tốt!

Các ngươi chết rồi thì các ngươi không xứng cầm điểm bảng nữa, tin tức cũng chỉ có mỗi Tô Vũ ta mới xứng truyền ra bên ngoài, các ngươi không có tư cách đó!

"Chưa đủ loạn sao?"

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, vậy thì để ta, ta lại khiến nơi đây loạn hơn chút nữa.

"Thái Sơn!"

Một tiếng thì thầm không thể nghe rõ truyền ra, sau một khắc, toàn bộ Cung Vương phủ đều chấn động kịch liệt.

Ầm ầm!

m thanh vang dội thật lớn, bên phía lối ra vào tầng bảy, Hà Đồ và Ngốc Ngốc tung quyền đánh bay một vị vô địch, lớn tiếng cười sung sướng!

Thật sự là trời cũng đang giúp ta!

Chấn động lại kịch liệt hơn rồi!

"Thái Sơn đâu? Thái Sơn ở đâu? Ta ủy khuất quá! Ta muốn giết Thái Sơn."

Lúc này, toàn bộ tầng bảy đều đang chấn động dữ dội.

Chính Tô Vũ cũng bị trùng kích mãnh liệt đến nỗi sắc mặt dần dần trắng bệch, những người khác bên cạnh hắn cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, ai nấy đều biến sắc, ngã trái ngã phải dồn dập chạy trốn.

Cùng lúc đó, đình đài giữa hồ cũng đang rung động.

Trường đao rung lắc rõ rệt.

Tô Vũ làm chuyện này tự nhiên có mục đích, trong chớp nhoáng ấy, hắn đã nuốt xuống một giọt tinh huyết chuẩn vô địch. Hắn có tổng cộng sáu giọt, lúc này đã dùng mất một giọt. Trong mắt Tô Vũ có Nhật Nguyệt hiện lên, dường như hắn lại thấy được thời gian trường hà.

Các vị chuẩn vô địch khác đều đang cảnh giác với kịch biến trong tiểu viện, mà Tô Vũ thì âm thầm tan biến ngay tại chỗ, lão Hách cũng không phát hiện được gì.

Tô Vũ chỉ muốn hạ sát bảy tám gia hỏa đang nắm giữ điểm bảng.

Giữa lúc rối ren như thế, có kẻ độc hành đột nhiên mất tung mất tích thì cũng sẽ không ai phát hiện ra.

Quá nhanh, cũng quá mạnh!

Chớp mắt đã có bốn năm kẻ độc hành biến mất.

Chỉ vẻn vẹn vài giây, Tô Vũ đã trở về chỗ cũ, hắn giương tay vồ một cái, bảy tám vị Thần tộc xung quanh trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa. Tốc độ của hắn quá nhanh, thực lực lại cường đại, thần văn chữ “Tĩnh” và chữ “Kiếp” cùng lúc phát động, những người kia sao có thể phát hiện ra hắn.

Tô Vũ thừa dịp bốn phía đang loạn động mà chạy một vòng quanh Cung Vương phủ, cơ hồ những kẻ lang thang độc hành đều được “mời” vào trong sách của hắn.

Kẻ dưới Nhật Nguyệt thì hắn trực tiếp thôn phệ, Nhật Nguyệt cảnh thì hắn trấn áp trước, miễn cho lại xuất hiện dị tượng nhật nguyệt rơi vỡ.

Vì có người chết nên Tử Linh nhanh chóng xuất hiện, Tô Vũ không nói hai lời lập tức ném ra một đống cổ thành lệnh. Những con Tử Linh kia cũng rất dứt khoát, chúng không có trí tuệ nên vội vã cầm lấy cổ thành lệnh rồi biến mất ngay tại chỗ.

Mọi việc xảy ra im hơi lặng tiếng, không có người nào chứng kiến bọn chúng tới, cũng không ai hay bọn chúng đã rời đi.

Tử Linh xuất hiện, Tử Linh biến mất, không một ai biết chuyện.

Chính vì không thấy Tử Linh nên trong mắt mọi người, những kẻ biến mất cũng không phải là đã chết, bởi vì nếu bị người giết thì đã có Tử Linh xuất hiện. Không có Tử Linh thì tự nhiên là không ai tử vong, về phần bỗng dưng không còn ai cả thì cũng dễ giải thích, có lẽ là đã hoảng sợ chạy đi đâu đó để trốn rồi.

Cung Vương phủ rất lớn, ai biết những người kia trốn ở nơi nào.

Mà rất nhanh, Tô Vũ lại trở về bên cạnh lão Hách, tạm thời hắn không có ý định giết vị này.

Bình Luận (0)
Comment