Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2175 - Chương 2175: Chúng Ta Đều Là Kẻ Điên

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2175: Chúng Ta Đều Là Kẻ Điên
 

Các vị vô địch đều câm nín.

Ngươi nói xong chưa?

Có vô địch giận dữ quát: "Lam Thiên, điên đủ chưa?"

Ta nhịn đủ lắm rồi đấy!

Ma tộc nói là do ngươi làm, ngươi làm hay không thì mặc kệ, Ma tộc và Tiên tộc lại chưa bảo sẽ đi tìm ngươi tính sổ, song phương chỉ đang cần một bậc thang để bước xuống, ngươi đơn độc một mình mà cứ kêu thảm làm gì!

Vô địch đều thấy nhức đầu!

"Ta ủy khuất lắm, ta còn chưa đủ oan uổng sao? Ngươi lại còn vu oan rằng ta là tên điên? Ta điên từ khi nào?"

Lam Thiên lại lớn tiếng hét thảm thiết, tức khắc có vô địch biến sắc quát: "Lớn mật!"

Đúng lúc này, trước mặt một số người đang tầm bảo ở bên ngoài Cung Vương phủ đột nhiên xuất hiện bóng dáng Lam Thiên, nam nữ già trẻ đều có, Lam Thiên giận dỗi gào lên: "Bọn họ vu oan cho ta, ta ủy khuất lắm, ta muốn trút giận!"

Phốc!

Móng vuốt sắc bén xuyên thấu hết thảy lồng ngực của những kẻ đó, cường giả tầm bảo ào ào ngã xuống, mà Lam Thiên vẫn tỏ vẻ đáng thương gào thét: "Bọn họ vu oan cho ta, các ngươi hãy hòa vào ta, làm chứng cho ta, thật sự người không phải do ta giết mà!"

Trong chớp nhoáng ấy, toàn bộ tầng bảy bỗng xuất hiện hơn một nghìn Lam Thiên.

Chỉ phút chốc mà Lam Thiên đã đánh chết ba bốn mươi vị cường giả.

Có Sơn Hải, cũng có Nhật Nguyệt.

Oanh!

Một vị vô địch bay thẳng đến đập chết đám phân thân kia, mà rất nhanh lại có càng nhiều Lam Thiên khác xuất hiện, thảm thiết kêu gào: "Các ngươi còn đánh ta! Các ngươi đã vu oan cho ta rồi còn đánh ta, ta không sợ, ta không sợ đâu!"

"Ta muốn khiến toàn bộ các ngươi đều hóa thành phân thân của ta, cùng ủy khuất theo ta!"

Từng tên Lam Thiên vừa xuất hiện đều tỏa ra khí tức vô cùng cường đại.

Nhất thời, khắp mọi ngõ ngách trong Cung Vương phủ đều có oán niệm tràn ngập.

Ta ủy khuất quá!

Đồng thời thanh âm quỷ mị đó đánh thẳng vào trong đầu từng vị vô địch, hiện tại, dù là vô địch Nhân tộc thì cũng biến sắc.

Chu Thiên Phương vội quát: "Tất cả Nhân tộc phong bế giác quan thứ sáu, lập tức trở về phủ đệ!"

"Nhanh lên!"

Không chỉ Chu Thiên Phương mà các vị vô địch khác cũng dồn dập hét to.

Mà những người đang ở bên ngoài Cung Vương phủ cũng nhanh chóng nghe được hàng loạt tiếng kêu oan thê lương dội thẳng vào màn nhĩ.

"Ta ủy khuất quá!"

“Ta ủy khuất quá!!!”

. . .

Tầng bảy.

Trong một hẻm núi sâu, một con Thực Thiết thú to lớn đang ăn thứ gì đó, nó nghe được thanh âm này thì khẽ ngoáy ngoáy lỗ tai, hai quầng thâm trên mắt bất giác co rút lại một chút, lầu bầu khe khẽ: "Đồ điên, ăn mà muốn ói luôn."

Thanh âm của người điên kia quá chói tai khiến nó buồn nôn.

Thầm oán trách một câu, Thực Thiết thú tiếp tục nhai nhai gặm gặm, nó ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, thở dài lẩm bẩm: "Hình như đưa tới biến hóa gì đó bất ổn rồi, Lam Thiên. . . Nhân tộc Lam Thiên, không xong rồi, đây không phải dấu hiệu tốt!"

. . .

Ở nơi khác trong một gian phủ đệ.

Không Không hít vào một hơi, "Phiền phức ghê, cái tên tâm thần kia khiến cho Tinh Vũ phủ đệ biến hóa luôn rồi?"

Hiện tại, thanh âm thảm thiết mà điên cuồng của Lam Thiên cứ văng vẳng khắp nơi, lay động vào tận trong đầu tất cả mọi người, chấn động thiên địa.

Kẻ yếu một chút mà không được ai bảo vệ sẽ trực tiếp bị sóng âm này trùng kích nổ tung biển ý chí!

Không Không hít sâu một hơi, mẹ nó, thực tà môn!

Nhân tộc Lam Thiên sao lại trở nên đáng sợ như vậy?

. . .

Ở hàng rào của tầng bảy.

Vân Trần thay đổi sắc mặt, vội nói: "Đừng nhúc nhích!"

Một tầng hào quang xuất hiện bao phủ những người khác, hai mắt Bạch Phong sáng như tuyết, mà Ngô Lam cũng hưng phấn không thôi, hai người căn bản không quan tâm đến tên điên kia, bọn họ chỉ chú ý đến hàng rào đang biến hóa!

Vốn là hàng rào vô pháp mở ra, hiện tại tựa như vô cùng hưng phấn, xuất hiện một khe hở nhỏ xíu.

Bạch Phong cho rằng mình đã thấy được mạch máu li ti đang đập.

"Đi vào thôi!"

Bạch Phong vô cùng hưng phấn, nghe thế Vân Trần liền biến sắc, "Khoan đã, chúng ta không biết đường, một khi tiến vào thì chưa chắc đã ra được, đừng tùy tiện hành động!"

"Triêu văn đạo, tịch khả tử!" (Một câu nói nổi tiếng của Lão Tử: « Triêu văn đạo, tịch khả tử », nghĩa là: « Buổi sáng được nghe đạo, buổi chiều chết cũng cam lòng »)

Bạch Phong hưng phấn nói: "Đa tạ Vân Trần sư tổ giúp đỡ, sư tổ có thể trở về được rồi, Ngô Lam, chúng ta đi thôi! Dường như ta đã thấy được cảnh tượng đẹp nhất đời này rồi!"

Ngô Lam tươi cười, "Bạch lão sư, ta chưa thấy được, hình như chỉ có máu thôi, đi nào."

Trong nháy mắt, hai người đã bay vào khe hở, âm thanh của Bạch Phong truyền đến: "Làm phiền sư tổ mang những người khác rời đi!"

Ngô Kỳ và Ngô Gia vẫn còn ở ngoài.

Vân Trần tái mặt, vừa muốn nói gì đó thì Ngô Kỳ đã lạnh lùng đạp không bước vào.

Vân Trần vươn tay ra rồi vô lực hạ xuống.

Y nhìn Bạch Phong, nhìn Ngô Lam rồi nhìn nha đầu nhỏ yếu như Ngô Gia cũng đang hào hứng nhảy vào theo, nhất thời tâm tình y phức tạp đến cực hạn.

Triêu văn đạo, tịch khả tử!

Văn minh nhất đạo, trên dưới tác cầu.

Phủ trưởng đời thứ nhất liên hợp với các đại phủ sáng lập Cầu Tác cảnh, chính là để tìm kiếm những thứ chưa được biết đến, thăm dò tương lai.

Rất nhiều người, cả đời này đều đang tác cầu.

Nhất Đại dành cả đời để tìm kiếm, Diệp Bá Thiên hay Vạn Thiên Thánh cũng đều tìm kiếm, tìm ra một thứ họ không biết, cầu mong một tương lai khác biệt. Vì vậy, Vạn Thiên Thánh đổi thành vạn đạo chỉ mình ta, Lam Thiên sửa sang vạn đạo đều là ta, còn Diệp Bá Thiên trở thành bá đạo duy nhất. . .

Vân Trần đột nhiên cảm thấy đắng chát, nghe tiếng than thở thê lương của Lam Thiên thì bỗng phì cười, "Cái tên điên này!"

Y cười mắng một tiếng, có chút thất vọng mất mát, giờ khắc này y không biết mình nên vui vẻ hay nên bất đắc dĩ. Đa thần văn nhất mạch mãi mãi cũng chỉ do những tên điên này đương đạo, không có một ai là kẻ bình thường.

Còn y... lại có vẻ tầm thường quá mức!

Vân Trần cảm thấy cô đơn lẻ loi, nhất mạch này có lẽ chỉ y là kẻ bình thường, à không, hẳn là sư phụ y cũng như thế.

Không biến thái, không điên cuồng thì còn là đa thần văn nhất hệ sao?

Chúng ta nho nhã, chúng ta sĩ diện nhưng chúng ta... đều nên là những kẻ điên.

Không điên thì sao xứng trở thành đa thần văn nhất hệ?

Ngày hôm nay, những tên điên kia đã tiến vào không gian mơ hồ ngay trước mắt y. Khe hở đang dần thu hẹp lại, Vân Trần không biết liệu họ còn có thể đi ra được không. Khe hở đã gần như co rút, y lắc đầu, cười khổ một tiếng, cuối cùng vẫn quyết định sẽ vào thử xem.

Khe hở này rất cường đại, trước đó y công kích thật lâu mà cũng không thể đánh phá, hiện tại nó chủ động mở ra, có lẽ thực sự có những thứ không ai biết đang chờ đợi kẻ hữu duyên vào thăm dò!

"Aiz!"

Một tiếng thở dài không rõ là vui vẻ hay phiền muộn, rất nhanh, Vân Trần cũng bước chân vào trong trước khi khe hở kịp đóng lại hoàn toàn. Nếu như cả đám hậu bối của y đều điên rồi, vậy thì y cứ điên cuồng một chút cũng tốt!

Bình Luận (0)
Comment